
hiên không phải một chuyện tốt, nhất là đau bụng
lại càng khó chịu, cuối cùng ở An Thần cùng đi tản bộ một lúc lâu mới
lên giường ngủ.
Cuộc sống luôn là như vậy cẩu huyết, ngày này, Tô Thiển cùng Nhiễm Mạn
đang bề bộn tới trời đen kịt, một vị khách không mời mà đến.
Nhìn thấy người này, Tô Thiển và Nhiễm Mạn toàn bộ tối mặt, nhất là Nhiễm Mạn, sắc mặt qua lại thay đổi nhiều lần.
"Này người nào , tới nơi này làm gì." Nhiễm Mạn chợt đề cao âm điệu, bắt đầu đuổi người.
Tô Thiển vội vàng ngừng lại công việc trong tay, hướng về phía khách hàng cười cười xin lỗi: "Chờ chút."
Đi tới kéo qua Nhiễm Mạn, chỉ sợ cô muốn làm ra chuyện kinh thiên động
địa, mắt, cảnh giác chăm chú vào người đàn ông trước mắt này.
"Tiểu Mạn, Tô Thiển, anh đã trở về."
Người đàn ông này ánh mắt có chút tránh né, tay chân rõ ràng không biết nên đặt ở nơi nào.
Một giây kế tiếp, bị Tô Thiển bắt được Nhiễm Mạn trực tiếp một cước quét đi lên: "Cút."
Người đàn ông này, còn dám trở lại, còn dám xuất hiện ở trước mặt cô, cố ý tìm chết phải hay không? Edit: Song Ngư
Người đàn ông bị đau, kêu lên.Tô Thiển vội vàng đem Nhiễm Mạn kéo xuống sau lưng: "Hướng Kỳ, anh còn dám tới!" .
Người đàn ông này, là mối tình đầu của Nhiễm Mạn lúc cô mười sáu
tuổi, người này có tiền lại có thế đối với cô triển khai mãnh liệt
thế công, mỗi sáng sớm mua bữa ăn sáng đem đến cho cô, còn nhân tiện mua cho Tô Thiển một phần, thỉnh thoảng hoa tươi, bữa tối dưới nến. Khi đó, hai người bọn họ là một đôi nổi danh nhất trong trường học.
Nhưng đàn ông nào cũng là lang sói, quen ba năm chỉ có thể dắt tay
hôn môi, lại không thể đi tới bước cuối cùng, nên xoay người quen một
cô bé khác.
Sự đả kích này, Nhiễm Mạn không thể thừa nhận, lý do, càng thêm hoang
đường lợi, cô không phải vẫn muốn đợi đến kết hôn , chẳng lẽ đàn ông
thật đúng như các cô nói một dạng, chỉ là như động vật dùng nửa người
dưới để suy nghĩ?
Cô còn từng thử vãn hồi, để xuống tất cả tự ái cùng kiêu ngạo đi vãn
hồi, đáng tiếc, người đàn ông này lòng dạ sắt đá, anh nói, cô mang
theo tấm màng trinh kia đi thôi, anh nói, cô coi chừng tấm màng
trình suốt đời cũng chỉ của cô thôi.
Đêm hôm đó, Nhiễm Mạn tuyệt vọng, tâm lạnh , đi không chú ý vượt qua
lối đi bộ, bị chiếc xe phóng nhanh đụng trúng đánh bay đến mấy mét,
hôn mê ba tháng, Tô Thiển nhớ rõ, cô tỉnh lại một khắc kia, lại hướng về phía cô cười.
Cô nói, Nhiễm Mạn trước kia, chết rồi.
Cô nói, bắt đầu từ bây giờ, cô phải thay đổi.
Thật lâu sau Tô Thiển mới hiểu được, cô theo lời đổi lại cách sống,
chính là không ngừng quen bạn trai, sau đó bỏ rơi, thời gian tuyệt sẽ
không vượt qua một tháng.
Cô lại nói, ai nói chỉ có đàn ông chơi phụ nữ, phụ nữ, cũng có thể chơi đàn ông.
"Tôi biết trước kia đều là lỗi của tôi, tôi hi vọng Tiểu Mạn có thể tha thứ cho tôi. . . . . . ." .
Còn không đợi nói xong, Nhiễm Mạn đã tát hắn một bạt tai, cái gã đàn ông thối, càng nói càng làm cho người ta tức giận.
"Ai cho phép anh kêu tên tôi? Tiểu Mạn? Tại sao từ trong miệng anh nghe được đã cảm thấy ác tâm như vậy."
Nhiễm Mạn hoàn toàn không có tức giận, cô thế nào cũng không có nghĩ đến, lại có một ngày sẽ gặp lại người đàn ông này.
Hướng Kỳ đem ánh mắt cầu cứu đưa đến trên người của Tô Thiển, Tô Thiển lại làm như không nhìn thấy.
Người đàn ông như vậy, còn có mặt mũi đi cầu tha thứ?
"Hướng Kỳ, anh đi đi, cửa hàng chúng tôi nhỏ, không chứa nổi người tôn quý như anh."
Chung quanh khách hàng tất cả đều xúm lại, mọi người như uống thuốc
kích thích chỉ chỉ chõ chõ. Tô Thiển lúc này mới lên tiếng đuổi người.
"Không, Nhiễm Mạn không tha thứ, tôi liền không đi." .
Làm cho người ta chuẩn bị không kịp, Hướng Kỳ lại bắt đầu hoạt động bước chân, đặt mông ngồi xuống ghế, quyết ý chờ Nhiễm Mạn tha thứ mới rời đi.
Tô Thiển nổi đóa, hắn ta như vậy, còn buôn bán thế nào?
"Anh không phải muốn cố tình gây sự đó chứ, lập tức cút cho tôi." Nhiễm
Mạn còn muốn cho hắn mấy đá, bị Tô Thiển ngăn trở, cô không hiểu nổi
rồi, một người kiêu ngạo như vậy, hiện tại thế nào lại cư xử như
thế.
"Anh không đi, trừ phi em tha thứ cho anh, em tha thứ, anh lập tức cút ngay." Hướng Kỳ hạ quyết tâm, khẽ cắn răng nói.
Chung quanh khách xem cùng nhau xấu hổ, cõi đời này sao lại có người đàn ông như vậy.
Lúc này Nhiễm Mạn tức giận muốn giết người, đi lại mấy vòng, rốt cuộc
tìm được một con dao nhỏ gọt trái cây, ngay sau đó, bổ nhào vào hắn
ta.
Tô Thiển kêu lên, vội vàng hướng bên cạnh: "Tiểu mạn, không cần loạn ."
Hướng Kỳ sợ nghẹn họng nhìn trân trối, vội vàng đứng lên hướng bên cạnh
chạy, sau đó kéo qua Tô Thiển, núp ở phía sau của cô: "Tô Thiển, cô mau ngăn cản cô ấy, cô ấy điên rồi." .
Đáng tiếc, một giây kế tiếp, hắn ta liền bị người ném bay ra ngoài.
Vũ Đình cùng Y Na song song đứng ở cửa tiệm, súng trong tay, vừa đúng
hướng về phía ót của hắn: "Chuyện gì? Muốn chết phải hay không?"
Tô Thiển mặt liền biến sắc, lúng túng hướng khách hàng chung quanh đã
sớm hoảng sợ ngẩn