
gì lớn.
Dĩ nhiên đây
là một phương pháp vô cùng tiêu cực. Căn cứ theo mức độ nổi tiếng của
Tiểu Trí trong làng giải trí cùng với trình độ được hoan nghênh của các
album của anh thì có lẽ thời gian để chờ đợi sẽ vô cùng dài. Nhưng có
thể nói đây chính là phương pháp đơn giải nhất, an toàn nhất.
Một phương pháp khác có vẻ tương đối tích cực hơn phương pháp trên, nhưng
độ mạo hiệm cũng tăng lên rất nhiều. Đó chính là để Tiểu Trí ra mặt,
chính thức chứng thực với bên ngoài rằng mình là người mắc chứng tự bế,
nhưng cuộc hôn nhân của anh và Chiêu Đệ không phải chuyện để người khác
có thể chất vấn, tình yêu của hai người họ là hoàn toàn thuần khiết,
không chút dơ bẩn. Loại phương pháp này sẽ dẫn đến tác dụng phụ là việc
truyền thông cắn Tiểu Trí không tha, thậm chí có thể sẽ có người chạy về thôn họ Mã, tra ra nguyên nhân ban đầu Chiêu Đệ đến nhà họ Trần, lại từ chuyện này mà bắt đầu công kích họ. Hơn nữa, cứ làm như vậy, sẽ không
ngừng có tin tức bị đưa ra, thời gian không biết sẽ còn kéo dài đến tận
khi nào.
Nghe xong phân tích của Hoàng Tĩnh, Trần Chung và Hạ Cầm dĩ nhiên lựa chọn phương pháp đầu tiên. Điều bọn họ mong muốn chỉ là để cho hai đứa bé này được bình an vui vẻ, người khác có cười nhạo họ trốn tránh, mất mặt gì gì đó thì cũng chẳng phải chuyện mà họ quan tâm, so
sánh với Tiểu Trí và Chiêu Đệ thì mấy chuyện ấy đâu có đáng gì.
Sau khi Chiêu Đệ suy nghĩ một chút thì cũng nghiêng về phương pháp thứ
nhất. Cô biết Tiểu Trí đến bây giờ vẫn còn có chút sợ hãi nơi đông
người. Lúc đối mặt với người khác, anh đã cởi mở hơn rất nhiều. Nhưng
hiện tại, phải đối mặt không chỉ là một đám người mà còn là một đám
truyền thông có rắp tâm bất lương, cô sao có thể yên tâm để Tiểu Trí
phải đi giáp mặt với họ chứ.
Sau khi Tiểu Trí trầm ngâm một lát thì lại quyết định muốn tự mình ra mặt giải thích với mọi người.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, đều không rõ vì sao Tiểu Trí lại muốn chọn lựa con đường khó đi như vậy. Chẳng lẽ anh không sợ những người đó sẽ liên tục hỏi anh vấn đề này rồi lại tiếp tục thêm một vấn đề khác cho đến
khi anh á khẩu không trả lời được nữa hay sao? Hơn nữa còn phải đối mặt
nhiều người như vậy, lại thêm cả một loạt ống kính, micro, anh có thể
thích ứng nổi không?
Nhưng Tiểu Trí lại nói: “Tiểu Trí không sợ
người khác mắng, không sợ người khác hỏi. Tiểu Trí không muốn Chiêu Đệ
bị người khác hiểu lầm. Chiêu Đệ là vợ của Tiểu Trí, Tiểu Trí không thể
để cho người khác nói Chiêu Đệ là người vợ mua được, không thể để cho
người khác nói bảo bảo là đứa trẻ mua được. Chiêu Đệ và bảo bảo đều là
bảo bối của Tiểu Trí. Tiểu Trí nhất định phải bảo vệ bọn họ.”
Lời nói rất đơn giản, lặp đi lặp lại một ý tứ về trách nhiệm của bản thân.
Điều anh muốn chính là bảo vệ Chiêu Đệ và đứa nhỏ, không để người khác
chửi bới bọn họ.
Nhưng trong lòng mọi người đều hiểu, Tiểu Trí
đưa ra quyết định như vậy, đối với anh mà nói có bao nhiêu khó khăn,
trong lòng anh phải chịu bao nhiêu áp lực. Hạ Cầm sợ, đến lúc đó, Tiểu
Trí sẽ không chịu nổi. Nếu như khi ấy tâm lý của Tiểu Trí chịu khôn nổi
mà hỏng mất thì bà phải đi tìm ai mà khóc lóc đây? Cho nên có nói gì bà
cũng không đồng ý.
Lần này Trần Chung lại không nghĩ như Hạ Cầm.
Cùng là đàn ông, lại đều là người chồng, người cha, ông có thể hiểu được tâm tình của Tiểu Trí lúc này. Ông cảm thấy có thể để cho Tiểu Trí thử
xem. Dù sao loại phương pháp thứ nhất có an toàn thật nhưng lại là cách
làm của một con rùa đen rụt đầu. Hơn nữa, đối với Chiêu Đệ và đứa nhỏ mà nói, chuyện này thực sự không công bằng. Còn nữa, ban đầu phương pháp
kia nhìn có vẻ như an toàn, nhưng lại tiềm tàng một hậu họa vô cùng lớn. Truyền thông rất có thể sẽ một lần nữa khơi lên truyện này, như vậy tin tức cứ một lần lại một lần được moi lên, về sau đứa nhỏ trưởng thành,
nếu như có truyền thông đi theo dõi nó, hoặc là bắt gặp thời điểm đứa
nhỏ đi một mình để đột ngột hỏi chút vấn đề, như vậy đối với đứa nhỏ sẽ
tạo thành một tổn thương không thể vãn hồi.
Loại phương pháp thứ
hai tuy có khả năng sẽ bị đào ra một chút chuyện mà bọn họ không muốn để người khác biết, nhưng chân tướng dù sao vẫn là chân tướng, chỉ có đưa
tất cả chân tướng lộ ra cho công chúng biết, đợi đến khi cảm xúc của mọi người đã được bình ổn lại sau sự kích độn của truyền thông thì tin
tưởng rằng, những người có đầu óc sẽ đều biết phân biệt được đâu là thật giả, đâu là tốt xấu. Quan trọng nhất, đây là phương pháp vất vả một lần nhàn nhã cả đời, chỉ cần giải quyết một lần này thôi, lần sau sẽ không
còn người nào nhắc lại nữa.
Bởi vì nhắc lại cũng chẳng có tin tức gì đáng giá, sẽ không mang lại lợi ích cho người khác mà không có lợi
ích cũng sẽ không có động lực, sau này bọn họ mới có thể vượt qua những
tháng ngày bình an.
Sau khi Trần Chung nói ra những phân tích của bản thân, Hạ Cầm giãy giụa một lúc, cuối cùng cũng vẫn đồng ý. Chiêu Đệ vốn đứng cùng một trận tuyến với Tiểu Trí. Con bé ngốc này bây giờ chỉ
biết “có phu vạn sự sung túc”, có lẽ hiện giờ Tiểu Trí nói mặt trăng
hình vuông, cô cũn