
, vui vẻ đứng dậy, tính rời khỏi, đột nhiện một bóng trắng xuất hiện, trong nháy mắt cô ngưng cười.
"Còn muốn chạy sao?". Giọng nói trầm thấp của đàn ông truyền vào tai cô.
Cô cảm thấy được một vật bén nhọn đặt ngay cổ cô, một mùi hương quen thuộc truyền vào mũi cô.
Đáng chết! Vì sao bên trong lại có người? Cô cảm thấy ảo não.
Một câu cũng không nói, cô muốn mình tỉnh táo lại, sau đó nhìn bốn phía, muốn tìm lối thoát.
"Muốn chạy trốn?". Giống như thấy được suy nghĩ của Ngưng Thẩm, giọng điệu lạnh băng của người đàn ông ở phía sau làm cô thấy lạnh cả người.
"Khuyên cô không cần làm chuyện điên rồ, nếu không tôi khó mà đảm bảo cô sẽ không chết trên tay tôi, chỉ cần xẹt qua cái gáy xinh đẹp này."
Nói xong, người đàn ông ở sau lưng Ngưng Thẩm liền nhẹ di chuyển con dao, không cẩn thận làm phía sau cổ cô xuất hiện một vết thương nhỏ.
Một tia máu nhỏ chảy ra từ gáy của Ngưng Thẩm, làm cho làn da trắng mịn của cô càng thêm nổi bật.
Cảm thấy được trên cổ một trận đau đớn, cô cắn răng, trong mắt xuất hiện sát ý.
Cô đưa khủy tay lên, đột nhiên dùng sức đánh về phía người đàn ông, muốn cho anh ta chống đỡ không kịp. Không ngờ, đối phương giống như biết được ý đồ của cô, rất nhanh xuất hiện trước mặt cô, lấy tốc độ sét đánh không kịp che tai, dùng sức bắt lấy tay cô, đem nó để trên đầu cô, dùng sức nặng của cơ thể, đem ép cô lên cửa sổ sát đất, làm cho cô không thể động đậy.
Diêm Tập Phi? Là anh ta!
Ánh trăng chiếu rõ mặt anh, nhìn thấy biểu tình của Ngưng Thầm, khóe miệng anh nở một nụ cười châm biếm, làm người khác có chút hoảng hốt.
"Thật không ngờ, có thể giải được mật mã của tôi."
Vì ngược sáng, nên Tập Phi không thể nhìn rõ gương mặt của cô gái trước mặt này, nhưng kì lạ, anh thấy cô gái này có loại cảm giác quen thuộc.
"Như thế nào? Không nói lời nào sao?". Anh cuối người, vươn đầu lưỡi, cố ý liếm qua vết thương đang chảy máu trên cổ cô.
"Ưm......" Đầu lưỡi mang theo ẩm ướt chạm vào vết thương của cô, làm cho một trận tê dại khác thường xẹt qua lòng cô.
"Thích không?". Lời nói của anh có chút đen tối, khàn khàn nói.
Ngưng Thẩm dùng sức quay đi, cự tuyệt nhìn vào trong mắt anh.
"Thật bướng bỉnh."
"Như vậy, tôi sẽ nghĩ ra biện pháp làm cô mở miệng."
Rút caravat đang đeo trên cổ, anh đem hai tay Ngưng Thẩm cột ra phía sau, làm cho cô muốn giãy dụa đều không được.
"Cô tốt nhất mở miệng, nếu không tôi không cam đoan sẽ không làm cô bị thương."
"Nếu như tôi bây giờ đang ở trên tay anh, muốn chém muốn giết thì cứ tự nhiên."
Phun ra giọng điệu khinh thường, Ngưng Thẩm cố ép xuống sự sợ hãi trong lòng mình, tự nói với mình hãy dũng cảm lên.
"Tôi như thế nào lại giết cô?". Lắc đầu, anh nhìn Ngưng Thẩm cười cười.
Tuy rằng không thấy rõ mặt cô, nhưng trên người cô tỏa ra hương thơm thơm mát thân thuộc, cô gái này làm anh có một loại cảm giác quen thuộc, làm anh muốn nhìn rõ mặt của cô.
"Vậy anh muốn làm thế nào?". Cô nhìn thẳng vào đôi mắt có thể nhìn thấu người khác của anh. Dù sao cũng đã bị bắt, cô đã sớm đã chuẩn bị tâm lý.
Diêm Tập Phi không nghĩ tới gián điệp mà Xích Đạo phái tới chỉ là một cô gái nhỏ.
"Nói cho tôi biết vị trí của tổ chức của cô ở đâu, do ai đứng đâu?"
"Trừ phi tôi điên rồi!". Cô không nghĩ ngợi lập tức trả lời.
Tuy rằng cô thật sự chán ghét nơi đó, trừ bỏ ngày 3 bữa cơm cũng không đủ, có khi còn bị đánh, nhưng hai năm trước khi cô tỉnh dậy, cô bị mất trí nhớ, nơi đó trở thành ngôi nhà duy nhất của cô.
Tuy là nhận nhiệm vụ này vì muốn đổi lấy tự do, nhưng cô cũng không hi vọng những người khác ở trong tổ chức sẽ bị bắt, có rất nhiều người giống cô, đều vô tội.
"Phải không?". Nghe cô nói như vậy, anh đột nhiên muốn cười.
Cô gái trước mắt này.............Thật sự làm cho anh không muốn dùng biện pháp và thủ đoạn hung ác với cô.
Nhưng mà............Anh có một phương pháp ôn hòa khác.
"Anh đừng mong có thể từ tôi có được tin tức gì, tôi cái gì cũng sẽ không nói."
Dùng sức cắn môi dưới, cô làm ra bộ dáng vừa bướng bỉnh vừa đáng thương.
"A?". Anh dùng lực nắm lấy cằm của cô, hai mắt lợi hại như chim ưng nhìn thẳng vào mắt cô.
"Thử xem thử, tôi có hay không có cách làm cô mở miệng nói ra tin tức."
Nói xong, anh không nói trước cúi thấp người, ngậm đôi môi no đủ của cô, cắn mút không chút dịu dàng.
Nụ hôn của anh bá đạo, cuồng dã, giống như muốn lấy hết hơi thở của cô hít vào cơ thể anh, làm Ngưng Thẩm quên đi hô hấp, cảm giác sắp thở không được.
Giống như đã qua một thế kỷ, Tập Phi phát hiện người dưới thân đã muốn bất tỉnh, mới lưu luyến rời môi cô đi.
Môi cô giống như mật ngọt, anh vừa lòng vươn đầu lưỡi liếm môi mình.
Ngưng Thẩm nhịn không được đỏ mặt, không thể tin được chính cô lại chìn đắm trong nụ hôn đó, cô thống hận cô yếu đuối, nhưng lại cứ như vậy bị anh mê hoặc.
"Lưu manh!". Cắn răng, cô lớn tiếng mắng.
"Tôi lưu manh? Cô vừa rồi không phải rất hưởng thụ sao?".
"Anh..................Anh đừng nói lung tung! Tôi mới không có." Cô trong ngực anh dãy giụa, thầm nghĩ chạy thoát khỏi anh.
"Phải không? Vậy chúng ta xác nhận lại lần nữa!".
Nghĩ đến có thể m
Cùng chuyên mục
Chuyện được yêu thích
-
KHI........TIỂU THƯ VÀ HOÀNG TỬ ĐI HỌC Zenny Nguyễn (Gấu Sociu or Gấu Sociu's) Truyện kiếm hiệp