XtGem Forum catalog
Bà Xã Chớ Giở Trò

Bà Xã Chớ Giở Trò

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321945

Bình chọn: 10.00/10/194 lượt.

phẩm này.

"Nói đến công ty của các người, chú thật ra làm chức vụ gì?" Cho tới bây giờ, Kim Bối Nhi cũng không biết ông xã của mình làm gì.

"Tôi là tổng giám đốc của điện tử Hoàng Đỉnh." Cổ Việt Di trả lời thẳng không kiêng kị, bây giờ cô là bà xã của anh, cô có quyền biết mọi chuyện có liên quan tới anh.

"Tổng giám đốc?" Kim Bối Nhi chưa hiểu rõ hết nhăn mày lại, "Người được gọi là tổng giám đốc, có phải như tiểu thuyết miêu tả hay không, có nhiều tiền, nuôi rất nhiều tình nhân." (5 chữ cuối tớ chém, ai thấy sai thì nhắc giùm)

Cổ Việt Di giật mình mở to hai mắt nhìn cô, "Tổng giám đốc không nhất thiết đều rất nhiều tiền, nhưng đáng mừng là tôi, ông xã của em coi như có chút tiền."

"Oh." Kim Bối Nhi không kiên nhẫn đáp lại, "Vậy tình nhân đâu?" (4 chữ này tớ chém nốt)

Cổ Việt Di đột nhiên không nói, hai mắt hướng lên trên trần nhà.

Không muốn trả lời vấn đề này, Cổ Việt Di chuyển đề tài, nhắc tới điều luật thứ hai. "Trong trường học em không được nói với bạn bè chuyện chúng ta đã kết hôn..."

Kim Bối Nhi chu đôi môi đỏ mọng trào phúng cười, "Tôi cũng không phải đứa ngốc, không có khả năng nói với các bạn ấy."

"Tôi muốn em tiếp tục học đại học." Cổ Việt Di nói ra điều luật thứ ba.

"Học đại học? Loại gỗ mục như tôi làm sao học được?" Mặt Kim Bối Nhi tươi cười hì hì, cười khẽ lắc đầu, có vẻ tuyệt đối không để ý bản thân có học đại học hay không. (gỗ mục : chỗ này em chém ạ, xin lỗi tg và editor)

Muốn bỏ học đại học? Không có cửa đâu!

"Mỗi buổi tối tôi sẽ giúp em học thêm." Cổ Việt Di giọng điệu lạnh lùng kiên trì.

"Chú giúp tôi học thêm?" Kim Bối Nhi kinh ngạc không cười nữa, không tin anh có năng lực lớn như vậy. (#Ami: yên tâm, dô tay anh ấy là gạo cũng xay thành cám; #Việt Di ca ca: tiểu cô bé này rất hiểu chuyện; #Ami: *lườm* ghét *ngoảnh mặt đi* *thầm nghĩ* tôi đủ tuổi đọc truyện hot rồi chứ bộ)

Đối với sự nghi ngờ của cô, Cổ Việt Di tức giận nói ra những bằng cấp mình có được, "Tôi tốt nghiệp đại học ở Đài Châu lại ra nước ngoài du học 2 năm, em nói tôi được không?"

Kim Bối Nhi vừa nghe thiếu chút nữa không thể thở, "Chú có bằng cấp cao như vậy?"

"Cho nên tôi chắc chắn có thể giúp em học đại học, ít nhất lấy đến học vị học sĩ (là học vị thấp nhất do trường đại học trao tặng)" Đây là yêu cầu duy nhất của anh với cô.

"Học vị học sĩ? Chú à, đây là nói nhảm thôi hay là chú đang ngủ mơ rồi nói mớ?" Kim Bối Nhi không tin bản thân mình có năng lực này.

"Là nói nhảm hay là nói mớ, đến lúc đó thì em sẽ biết." sắc mặt Cổ Việt Di nghiêm túc nhìn cô.

Kim Bối Nhi bị thái độ kiên quyết của anh làm hoảng sợ, chỉ có thể mở to hai mắt nhìn anh.

Trong lòng của cô chỉ có một giọng nói – tiêu rồi!

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

[1'>Học sĩ: là học vị thấp nhất do trường đại học trao tặng.

Dù không thực sự thích căn phòng của mình nhưng nơi này tạo cho Kim Bối Nhi cảm giác ngủ rất thoải mái, ít nhất là cảm giác đến bình minh, nửa đêm không bị bừng tỉnh.

Thay đồng phục học sinh, Kim Bối Nhi đứng ở trước gương kiềm không được đối với chính mình trong gương làm một cái mặt quỷ. "Một cô gái đã kết hôn còn mặc đồng phục học sinh, nếu để cho các bạn học biết bọn họ không cười rụng răng mới lạ đó!"

Thông, trên cửa truyền đến tiếng đập cửa thật mạnh cùng một lời nhắc nhở nghiêm túc, "Đến trường, bị muộn rồi."

Kim Bối Nhi nghiêng đầu đối với người ngoài cửa phòng hét lên: "Biết rồi." Lập tức lại quay đầu càu nhàu với gương: "Chị họ có ông xã dịu dàng săn sóc, còn mình? Ông già đáng ghét, vừa khủng bố vừa nghiêm túc, chờ có một ngày bị tôi tóm được cơ hội, tôi nhất định bỏ chú."

"Đã nói nhảm xong chưa, có thể đi được chưa?"

Tiếng hô ngoài cửa lại vang lên lần nữa, trái tim Kim Bối Nhi sợ tới mức thiếu chút nữa đập loạn nhịp. "Làm sao mà biết mình đang mắng chú ấy nhỉ?"

Kim Bối Nhi cuống quít cầm cặp sách lên vội vàng ra khỏi phòng, vẻ mặt hoảng hốt đi vào phòng khách, liếc mắt một cái liền thấy Cổ Việt Di mặc âu phục phẳng phiu, hai tay khoanh ở trước ngực, ánh mắt sắc bén nhìn cô chằm chằm.

Cô một chút cũng không thích ánh mắt như vậy của anh, "Chào buổi sáng, ông chú!" (‘Tảo’ là lời chào buổi sáng nên em mạo muội chém chỗ này)

"Còn sớm sao?" Ánh mắt Cổ Việt Di chăm chú vào trên người cô, không có ý nhìn nơi khác. (‘tảo’ = ‘sớm’ , chơi chữ, ý muốn khiển trách người đi trễ)

Cho dù trên mặt anh có vẻ tươi cười, nhưng Kim Bối Nhi xem vào trong mắt cũng là ngoài cười mà trong không cười, theo cô quan sát, rõ ràng không cười còn hiền lành hơn.

Kim Bối Nhi cúi đầu nhìn cái đồng hồ hình hoạt hoạ trên tay một chút, "Thời gian vừa đúng nha"

Khoé môi Cổ Việt Di nhếch lên một nụ cười không có thiện ý, "Phải không? Bây giờ đã sắp tám giờ, lúc này trên cơ bản, trường học chắc là đang diễn ra lễ kéo cờ?"

Trong lời nói của anh tựa hồ đang nhắc nhở cô, tuy rằng anh đã không còn là học sinh, nhưng mười năm nay hình thức giáo dục không hề thay đổi, anh tin rằng cho tới nay vẫn như cũ không có gì thay đổi.

"Tôi biết." Kim Bối Nhi tỏ ra bộ dáng đương nhiên.

Xem bộ dáng dường như không có việc gì của cô, hình như không h