
1
Cửa thang máy kêu “keng” một
tiếng, một người đàn ông mặc áo sơ mi màu lam, quần âu, dáng cao dong dỏng cúi
đầu bước ra.
Tạ ơn trời đất, là nam giới!
Mạch Khiết không chút do dự,
bước thẳng tới.
Cô nồng nhiệt khoác tay anh
ta, khẽ van nài:
- Nhờ anh giúp tôi một việc…
có người quấy nhiễu tôi…
Cô ghé mặt lại gần anh, cố tỏ
ra thân mật:
- Anh hãy giả vờ đóng giả bạn
trai tôi một lát nhé.
Cô nghĩ, bất cứ người đàn ông
ga lăng nào cũng không thể từ chối yêu cầu của một cô gái duyên dáng mặc áo dây
vải hoa violet.
Nhưng biểu hiện của đối
phương khiến cô quá bất ngờ.
Anh ta cúi đầu, quả cảm kiên
nghị và vô cùng chuẩn xác hôn thẳng vào môi Bạch Khiết. Hơn nữa, thật không ngờ
lại là nụ hôn ướt át thật sự… Không ai có thể biết được nụ hôn này rốt cuộc
chân thực đến đâu, như thể là một đôi nam nữ yêu đương mặn nồng hoặc là một đôi
tình nhân lén lút vụng trộm xa cách lâu rồi mới được gặp nhau, chứ quyết không
thể nào là một người lạ vừa mới vô tình gặp gỡ.
Đồng tử mắt Mạch Khiết bỗng
phóng to gấp mấy lần, cô ngay lập tức ngẩn người biến thành hóa thạch của thế
giới cổ đại trước nụ hôn say đắm của anh ta. Cuối cùng, lúc cô kịp bừng tỉnh
nhận ra mình đã bị người ta lợi dụng giữa thanh thiên bạch nhật, muốn giãy giụa
để vùng thoát ra khỏi nanh vuốt của ác ma, cô liền nghe thấy tiếng gào khóc như
ở trong cơn ác mộng: “Mạch Khiết ơi là Mạch Khiết…”
Không còn gì bi thảm hơn!
Tiếng kêu vang lên tận trời xanh!
Cứ như thể cô nợ anh ta một
triệu nhân dân tệ vậy.
Mạch Khiết cuối cùng cũng
hiểu được thứ cảm giác “trước mặt là sói sau lưng là hổ” là như thế nào.
Lúc này người đàn ông mới khẽ
khàng buông tha đôi môi cô, rồi tiện đà ôm cô vào lòng, sau đó nhìn Dương Vĩ –
anh chàng thư sinh mặt búng ra sữa sắc mặt tím tái như đang chực khóc với thái
độ đầy khiêu khích, khẽ thốt ra một câu:
- Mạch Khiết là người phụ nữ
của ta!
Anh ta nói ra cái tên Mạch
Khiết, cứ như thể đã thân quen với cô cả nghìn năm rồi, chứ không phải cho đến
tận giây phút này, cô mới nhìn rõ khuôn mặt anh ta.
Anh ta trông rất tuấn tú. Cô
dùng từ tuấn tú để miêu tả, bởi vì khi anh ta không nói gì, trên người anh ta
toát ra một khí chất thư sinh (khó có thể diễn tả được thành lời), nhưng hoàn
toàn không phải thứ khí chất của kẻ mọt sách, mà là kiểu khoáng đạt tự tin,
phong lưu phóng khoáng. Đôi lông mày thanh tú đậm vẻ đa tình, đôi mắt màu nâu
sáng lấp lánh, đôi môi hơi mỏng mím chặt. Mặc dù người ta vẫn nói đàn ông môi
mỏng phần lớn đều bạc tình, nhưng đôi môi này hiện diện trên khuôn mặt có làn
da trắng ngần của anh ta lại rất phù hợp và bắt mắt. Xương lông mày hơi nhô
lên, cằm nhẵn nhụi sạch bóng, khuôn mặt điển trai như mê hoặc người khác. Trên
người anh ta tỏa ra mùi hương nước hoa Rosemary.
Đường Vĩ tiếp tục lải nhải:
- Mạch Khiết, thì ra cô đến
Thượng Hải để lén lút gặp tình nhân, tôi thật là ngốc, tôi thật là ngốc, tôi
thực sự muốn chết.
- Lúc này người muốn chết là
tôi cơ, anh có biết hay không? Bị ôm chặt trong vòng tay của một tên lưu manh,
đồng thời lại còn phải đối diện với một thằng đàn ông đầy nữ tính nữa chứ, tôi
mới là con cừu non bị dồn vào bước đường cùng đáng thương nhất trên đời! – Mạch
Khiết than thầm.
Đột nhiên Đường Vĩ quỳ sụp
xuống.
- Anh cầu xin em, đừng rời xa
anh em hãy nghĩ đến tình cảm suốt một năm qua của chúng ta. Chỉ cần em đồng ý
không rời xa anh, anh có thể bao dung cho em tất cả.
Nếu không phải do anh ta cứ
mặt dày mày dạn đeo bám mãi, Mạch Khiết sao có thể cứ phải dây dưa với anh ta
suốt mười một tháng qua mà không thể nào chia tay nổi. Ngoài một tháng đầu tiên
lúc đầu óc không được tỉnh táo mới yêu anh ta, những ngày tháng còn lại, Mạch
Khiết ngày đêm đều mong ước được khôi phục lại sự tự do của mình.
Mạch Khiết chưa kịp nói gì,
người đàn ông bên cạnh tỉnh bơ thốt ra một câu đủ để khiến cô có thể lao thẳng
xuống sông Hoàng Phố:
- Làm bố của con tôi, anh
cũng có thể bao dung được sao?
Sấm sét nổ giữa ngày trời
nắng đẹp của tháng 9!
Ngón tay của Mạch Khiết ấn mạnh
vào lòng bàn tay người đàn ông đang đứng cạnh cô, gần như sắp tụt sâu vào trong
thịt.
Đôi mắt một mí của Đường Vĩ
khẽ chớp chớp mấy cái, lập tức đứng bật dậy, ngẩng đầu đầy kiêu hãnh. Coi như ở
giây phút cuối cùng này khiến người ta nhận ra anh ra vẫn còn là một người đàn
ông. Anh ta cũng chẳng buồn bước vào thang máy, mà đi bằng cầu thang bộ.
Chắc anh ta đã quên mất đây
là tầng 33 của khách sạn Bán Đảo. Thực lòng chúc cho anh ta khi xuống đến tầng
1 vẫn có thể nhận ra được phương hướng.
Đợi đến khi anh ta khuất bóng
ở lối đi cầu thang bộ Mạch Khiết mới vùng thoát ra khỏi móng vuốt ác quỷ của
người đàn ông xa lạ. Khi cô còn chưa kịp lên án, chỉ trích anh ta, anh ta đã
khẽ khàng thốt ra một câu:
- Không cần cảm ơn tôi đâu!
Anh ta lạnh lùng quay người
bước đi, từng bước chân nhẹ tênh như thể người mắc chứng mất trí nhớ.
Trong không khí chỉ còn tràn
ngập mùi nước hoa Rosemary.
Trong khoảnh khắc đó, trên
khóe môi anh ta thoáng lướt qua một nụ cười tinh quái.
Mạch Khiết