
u thiên tân vạn khổ, bọn họ rốt cục cũng hướng khắp thiên hạ tuyên cáo, bọn họ thành thân.
Giờ mẹo, trời còn chưa sáng, đèn ở Hưng Khánh điện đã được đốt sáng.
Nén nhịn ngáp, Cô Sương tóc tai bù xù, còn buồn ngủ từ trên giường đứng lên, sửa sang trang phục và đạo cụ của phu quân vào triều dung.
“Để cho Liên di đến đây đi, nàng nên ngủ tiếp, canh giờ còn sớm.” Hắn sớm đứng dậy, nhìn văn thư trong tay.
Hôm nay sau khi tiến cung diện thánh, hắn sẽ mang theo Vũ nhi trở lại Tây Bắc.
Nàng lắc đầu, mặt chưa trang điểm có vẻ xinh đẹp lười biếng.
“Thiếp đã nói qua với Liên di, về sau việc này sẽ do thiếp làm, nàng có thể ngủ thêm một chút. Sau này, buổi sáng ngủ dậy không làm cho chàng chuyện này, sẽ thấy lo lắng.”
Đang cầm công văn, ngón tay dài của hắn véo vào khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, “Thật muốn đời đời kiếp kiếp đều làm phu quân của nàng.”
Nụ cười ngọt ngào nở rộ trên mặt Cô Sương. Hắn nén nhịn phần dưới hạ thân, dùng môi nhặt lấy nụ cười như hoa, Cô sương được nhận ngượng ngùng đáp lại.
Sau khi hôn môi, nàng đỏ mặt vì hắn mặc quần áo chải đầu đưa hắn vào triều.
“Hành lý đều đã chuẩn bị tốt lắm? Ngày mai sẽ lên đường đi đến biệt quán ở Tây Bắc, biệt quán mặc dù thoải mái, nhưng ở Tây Bắc nhiều năm gió lớn khô hạn, người ở rất thưa thớt, người Thổ Phiên lại thường xuyên khiêu khích, cho nàng đi theo ta, vi phu thực sự không đành lòng a.”
“Vương gia, Chiêu Lăng hẳn là càng đáng sợ hơn so với Tây Bắc, không phải chúng ta cũng sống được tốt lắm?” Nàng lơ đễnh.
“Đúng, nàng nói đúng. Ta vào triều đây.” Hắn hôn hôn cái trán của nàng, cười rời đi.
Ngồi kiệu vào cung, sau khi lâm triều lại cùng vài vị quan viên ở Binh bộ, thương nghị phòng ngự ở Tây Bắc, buổi trưa, Hoàng Thượng lại nhân hắn sắp trở về Tây Bắc, gọi hắn tới Đại Minh cung nói chuyện. Dùng qua bữa cơm, ướng xong chén rượu ly biệt, hắn bái biệt Hoàng Thượng, trước khi ra khỏi cung, tình cờ lại gặp người không nên tình cờ.
Mẫu thân của hắn.
Dưới cung điện nguy nga, mẫu tử rốt cục lại mặt đối mặt.
Nhìn ra được lão Vương phi vừa đi ra khỏi nơi của thái thượng hoàng.
“Mẫu thân, việc đã đến nước này, xin mời hồi Thanh châu tĩnh dưỡng đi.” Gần đây mẫu thân đều thường xuyên ở trong cung, muốn mượn quyền thế của hoàng gia trợ giúp ép buộc hắn hưu thê. Nhưng mà thái thượng hoàng cùng Hoàng Thượng cũng không nguyện nhảy xuống nước sông không rõ nà, nàng nói nhiều lại cũng vô dụng.
“Cái nữ nhân kia không thể sinh con nối dòng cho ngươi.”
Thuần Vu Thiên Hải vô cùng khiếp sợ, nhìn chằm chằm vào mẫu thân của mình.
“Con cho tới bây giờ cũng không nói cho người khác biết chuyện của nàng, mẫu thân làm sao mà biết được?” Chẳng lẽ mẫu thân không có bị xóa đi trí nhớ?
Người chính là người cho tới nay luôn uy hiếp Vũ nhi? Hắn cơ hồ khó có thể tin được.
“Trà này của nàng, ta không có uống.”
“Nguyên lai mẫu thân vẫn luôn biết đến sự tồn tại của nàng, khi con thống khổ vì bị mất trí nhớ, mẫu thân cái gì cũng không nói, chính là không ngừng đưa nữ nhân cho con.” Hắn thật sự không thể tin được, đây là mẫu thân của hắn.
“Thiên Hải, ngươi đang làm cái gì, ngươi biết không? Gia tộc Thuần Vu sẽ tuyệt hậu, tước vị làm sao bây giờ? Tổ tông từ trước tới nay làm sao bây giờ? Ngươi sẽ không bị con cháu cười, Thuần Vu gia sẽ bị bại trong tay ngươi. Ngươi rõ ràng có thể có được đứa nhỏ của mình, đừng bởi vì áy náy đối với nàng mà hủy hoại bản thân mình, bị hủy đi cả nhà Thuần Vu.” Hôm nay nói ra chân tướng, bà có thể từ nay về sau quyết liệt giác ngộ.
Thân thể to lớn ngang bướng, bởi vì tức giận cùng dũng khí mà run run, “Thỉnh mẫu thân thứ con bất hiếu! Vũ nhi mất đi đứa nhỏ là vì con, còn có con yêu nàng, hơn tất cả mọi thứ trên thế gian này, con tuyệt đối không thể dứt bỏ nàng. Về phần liệt tổ liệt tông, sau trăm tuổi, ta sẽ hướng bọn họ bồi tội.”
Dừng lại một chút, hắn nói: “Ta sẽ để cho Đông Lam đưa người trở về thái ấp, người về tại Thanh châu dưỡng lão đi, từ nay về sau không được bước ra khỏi Nghi vương phủ ở Thanh Châu một bước.”
“Ngươi dám giam lỏng ta!”
“Thỉnh mẫu thân tự trọng.” Hắn lãnh khốc xoay người.
“Ha ha ha!” Lão Vương phi đột nhiên phát ra tiếng cười khủng bố, dùng thanh âm oán độc nói: “Cái nữ nhân kia đã từng tuyên thệ, nàng đã vi phạm lời thề, cho nên nàng sẽ phải bỏ mạng, ta đã chờ ngày nào đó, ngày nào đó có lẽ chính là hôm nay.”
“Ngươi đã muốn điên rồi, Đông Lam, đưa người đi trở về Thanh Châu.”
“Tuân mệnh.”
“Nàng sẽ không chết tử tế được, không chết tử tế được a!”
Mang theo âm thanh nguyền rủa rống to, giống như đến từ U Minh. Thuần Vu Thiên Hải nhất thời cả người toát ra mồ hôi lạnh.
Vũ nhi! Nhớ tới người đang ở trong nhà chờ hắn, ngực đột nhiên co rụt lại, nhanh chóng trở về Hưng Khánh cung.
Trong lúc đi như bay, trong đầu hắn hiện lên vô số ý niệm đáng sợ trong đầu.
Hắn còn kịp sao?
Gió gào thét thổi qua hai má hắn, thời gian giống như hỗn loạn, hắn đã không phân biệt rõ đây là bốn năm trước kia, hay là hiện tại.
Một lòng treo cao, vì nữ nhân yêu thương mà xao động không ổn định.
Phóng ngựa