XtGem Forum catalog
Ba Con Uyên Ương, Một Đôi Lẻ

Ba Con Uyên Ương, Một Đôi Lẻ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325144

Bình chọn: 8.5.00/10/514 lượt.

gẩng đầu đánh giá tòa cung điện, thở dài nói: “Bảo sao tên là Kim Ba Cung, đúng là ‘Yên ba đạm đãng diêu không bích, lâu điện tham soa ỷ tịch dương’.”

Thanh phu nhân dừng bước: “Cung chủ ở bên trong, mời nhị vị.”

Ta bước chậm chạp mà lòng căng thẳng. Giang Thần nắm chặt tay ta, như muốn truyền cho ta ít can đảm.

Đại điện rộng lớn, bố cục chỉ gồm ba màu sắc là trắng đen và vàng kim, phú quý mà không xa xỉ phù phiếm, trang nghiêm mà không thiếu sự lộng lẫy huy hoàng. Trong điện có bốn cột lớn bốn người ôm, chạm khắc hình rồng bay rất khí thế.

Một người phụ nữ dáng dong dỏng cao đứng trong điện, xiêm y tím than, lụa trắng che mặt, đứng giữa những cây cột chạm hình rồng, nghiêm túc lạnh lùng, toàn thân toát lên vẻ lạnh lùng xa cách.

Trong một khoảnh khắc, ta cảm giác như mình đang mơ, giấc mơ từ ngày thơ bé, ta mơ rằng mẫu thân đến gặp ta.

Ta chậm chạp đi tới, đón ánh mắt của bà. Từ khi biết thân thế bản thân, ta vẫn luôn tưởng tượng về diện mạo của bà, về lúc được gặp bà, nhưng hình như không phải thế này. Ta biết, bà gặp ta sẽ không quá kích động, sẽ không quá xúc động, nhưng … ít nhất… cũng không nên che mặt, ánh mắt không nên lạnh lùng như thế.

Mẫu thân không muốn để ta biết mặt sao? Lòng ta trào dâng thất vọng.

“Ngươi chính là Vân Mạt?”

Giọng nói của bà cũng không như tưởng tượng của ta, không chút kích động, lạnh lùng như băng, bình tĩnh như hỏi một người xa lạ, một khách không mời mà đến.

Bao cảm xúc ngổn ngang kích động, bao chờ đợi ngóng trông trên đường đi bị câu nói lạnh lùng của bà làm tan thành mây khói, chỉ còn đọng lại cay đắng hụt hẫng, quả nhiên bà không thích ta, không muốn nhìn thấy ta. Liệu ta có đến nhầm chỗ không?

Ta ngập ngừng đáp: “Vâng.”

Bà chỉ A một tiếng nhạt nhẽo, đưa mắt nhìn Giang Thần, dường như dù đang đánh giá ta cũng không yên lòng.

Lòng ta hụt hẫng không nói nên lời, xem ra lời sư phụ chỉ là trấn an ta, bà không như lời sư phụ nói, không có vẻ là quan tâm đến ta nhiều năm như thế. Lúc này bà chỉ cách ta ba trượng, mà xa lạ như vạn dặm chia lìa. Ta không có cách nào bước thêm dù chỉ là một bước.

Bà rời mắt khỏi Giang Thần, lại nhìn ta hỏi nhạt nhẽo: “Ngươi đến tìm ta có chuyện gì sao?”

Ta nhìn ánh mắt thản nhiên của bà, hụt hẫng đến trống rỗng, nỗi xót xa nghẹn nơi cổ họng, mất rất nhiều sức lực mới có thể hít thở, thấp giọng nói một câu: “Con… con chỉ muốn trông thấy người.”

Bà đã có thái độ như thế, ta vô phương nói ra mục đích của mình, nói ra chỉ sợ làm trò cười, chỉ sợ bà chế nhạo, mỉa mai cự tuyệt?

“Ta đã mấy chục năm không gặp người ngoài, tướng mạo cũng chỉ là thân xác chốn trần tục, gặp hay không cũng như nhau. Ta không tin ngươi mạo hiểm lên đảo chỉ vì muốn trông thấy ta.”

Giang Thần lặng yên cầm tay ta, kín đáo bóp chặt.

Ta không hiểu ý hắn, vì vậy quay đầu nhìn hắn, vẻ mặt hắn rất nghiêm túc, nheo mắt, lẳng lặng nhìn Mộ Dung Tiếu chăm chú, như thể hành động bóp tay ta chỉ là một phút vô ý.

Giang Thần mỉm cười: “Tiền bối, tiểu Mạt đến thật ra là muốn hỏi về thân thế của muội ấy.”

“Thân thế?”

“Đúng vậy, khóa vàng kia là Mộ Dung Cung chủ tặng cho, chắc Mộ Dung Cung chủ cũng biết thân thế của tiểu Mạt.”

“Về chuyện đó… khóa vàng này đúng là của ta, nhưng thân thế của nó thì ta không thể trả lời.”

Ta ngẩn người! Thái độ và giọng điệu của bà như không nhận ra ta, tim ta như bị đâm một nhát thật mạnh, trước đó chỉ là đứng chơi vơi bên bờ vực, giờ đã là rơi xuống vực sâu nghìn trượng.

Giang Thần chắp tay nói: “Vậy chúng ta xin cáo từ, nếu có làm phiền xin tiền bối tha thứ.”

Hắn kéo tay ta, thì thầm: “Tiểu Mạt, chúng ta đi thôi.”

Ta yên lặng gật đầu. Không ngờ bà lại lạnh lùng xa cách như thế, một bầu tâm sự không nói được lời nào. Mẹ con coi nhau như người xa lạ, liệu có phải chuyện đau xót nhất thế gian?

Ta cười khổ nói một câu “Xin lỗi vì đã quấy rầy”, mục đích của ta rất đơn giản, nếu ta là con gái của bà, nếu bà chịu đưa ta nửa bộ Trọng Sơn kiếm pháp, vậy ta sẽ thay mặt nhà họ Giang xin nốt nửa bộ còn lại, thật quá ngây thơ.

“Đảo Lưu Kim đã mấy chục năm không có khách viếng thăm, hai vị đường xa đến đây, ăn một bữa rồi hãy đi.”

Ta và Giang Thần đồng thanh lên tiếng khước từ, không ngờ bà ấy lại nói: “Rượu và đồ ăn đã chuẩn bị đầy đủ, hai vị chắc đã thưởng thức nhiều món sơn hào hải vị, hôm nay xin mời hai vị hai món đặc biệt.”

Còn chưa dứt lời, đã có mấy cô gái lần lượt đi vào, dọn lên hai món ăn một bầu rượu. Sau đó, một người đàn ông từ ngoài điện đi vào, dáng người rắn rỏi, đeo mặt nạ nửa mặt màu vàng kim, không nhìn ra tuổi.

“Đây là Chu Hộ pháp, ta không uống được rượu, đặc biệt gọi hắn đến tiếp đãi vị thiếu hiệp này.”

“Không dám nhận, ta cũng không uống được rượu.” Giang Thần mỉm cười từ chối khéo.

Chu Hộ pháp nhếch môi: “Đến, mời ngồi.”

Dứt lời, hắn và Mộ Dung Tiếu ngồi xuống trước, ta kiên trì cùng Giang Thần ngồi xuống, thị nữ đứng sau Mộ Dung Tiếu nhấc lồng che lên, ta nhìn vào thiếu chút nữa là nôn tại chỗ.

Một đĩa là châu chấu, một đĩa là nhộng!

Mộ Dung Tiếu không nhanh không chậm nói: “Món này tên ‘Thăng quan tiến chức’. M