Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Ba Con Uyên Ương, Một Đôi Lẻ

Ba Con Uyên Ương, Một Đôi Lẻ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323803

Bình chọn: 7.5.00/10/380 lượt.

khỏe mạnh, tạm thời cần lao dũng cảm.

Từ sau khi cô ấy đến, liền một mình đảm nhận việc chẻ củi gánh nước, có lần một kẻ trộm mới trèo lên tường, Đại Hắc Tiểu Hắc còn chưa kịp sủa, kiếm ta chưa rút khỏi vỏ, đã thấy cô ấy xoay rìu đi tới, múa rìu rất oai phong, khiến đạo tặc sợ rú lên chạy mất dép.

Ta âm thầm bội phục cô ấy dũng mãnh, vì vậy đặc biệt dụng tâm dạy võ, sau khi dạy mọi người xong thì dạy một mình cô ấy, nhưng vị Trần đại tỷ này không được thông minh lắm, có thể nói là làm người ta phát nản. Ta dạy mãi cô ấy vẫn không tiếp thu được. Đảo mắt đã qua nửa tháng, ta bắt đầu buồn bực, với tiến độ của cô ấy, chỉ sợ ta phải thu lưu cô ấy mãi, vĩnh viễn không có ngày xuất sư.

Ta quyết định tìm cô ấy nói chuyện nghiêm túc.

“Trần đại tỷ.” Cô ấy cười híp mắt nói: “Gọi Trần Cách Cách là được rồi.”

“Trần Cách Cách, là thế này. Cô xem, cô đến đây đã nửa tháng , nhưng vẫn chưa học được gì. Ta… ta rất xin lỗi, ta cảm thấy có lẽ chúng ta không có duyên phận, hay là cô tìm một sư phụ khác?”

Trần Cách Cách lập tức đứng lên, ta ngẩng đầu nhìn cô ấy nghiêm túc, cô ấy cao quá.

Cô ấy thề thốt, “Ta đã nhận định Thạch quán chủ, không đi đâu hết. Ta không tin người khác học được mà ta lại không. Bọn họ học một tháng, ta học một năm là cùng. Cùng lắm thì ta học mười năm.”

Ta âm thầm ê răng. Cô học mười năm, chẳng lẽ ta phải thu lưu cô mười năm? Ta chống tay lên trán từ từ đứng dậy, đi ra khỏi phòng. Haizzz, người tốt không thể làm tùy tiện.

Quả nhiên, sau đó Trần Cách Cách càng thêm chăm chỉ phấn đấu, sáng tối đều quấn quít ta muốn học võ. Quấy rầy đến mức ta sắp chịu không nổi.

Ta dự định tìm cô ấy nói chuyện nghiêm túc lần nữa.

“Trần Cách Cách, có chuyện này, cô đến chỗ ta cũng hai tháng rồi đúng không?”

“Đúng. Hai tháng lẻ bảy ngày.”

“Thật ra ta nghĩ, mỗi người có sở trường sở đoản riêng. Ví dụ như ta, trời sinh không biết nấu ăn, bắt buộc phải nấu ăn thì tất là nửa sống nửa chín, mùi vị khó ăn.” Ta định nói tiếp, cô trời sinh không có tố chất học võ, có lẽ nên từ bỏ đi.

Nhưng ta chưa kịp nói đến chuyện chính, Trần Cách Cách đã vỗ ngực nói: “Không sao, ta sẽ nấu cơm, từ ngày mai ta phụ trách cả việc nấu ăn.”

Ta nghẹn lời, câm nín, giải tán. Bắt đầu từ hôm sau, Trần Cách Cách đảm nhiệm luôn cả ba bữa cơm, thím Lưu bị vô công rỗi nghề, không thể làm chuyện không làm mà lấy tiền, liền gặp ta đề nghị thôi việc.

Ta không giữ được thím Lưu, không thể làm gì khác hơn là chuyển phần tiền lương của thím Lưu sang cho Trần Cách Cách. Cô ấy kiên quyết không chịu nhận, nói là mình ăn ở nhờ ta, còn đang muốn báo đáp thật tốt.

Cô ấy nói được làm được khiến ta choáng váng. Ta nằm trên ghế dài đọc sách, trong vòng nửa canh giờ, cô ấy dùng khăn lau tay vịn ghế ta nằm những ba lần. Ta cảm giác cô ấy như muốn lau tróc cả sơn. Ta đau lòng mà không tiện nói, chỉ có thể trơ mắt nhìn. Chịu khó không phải tội?

Cô ấy thấy ta nhìn chằm chằm, liền dừng lại hỏi: “Sao cô lại nhìn tay của tôi?”

Ta đâu có nhìn tay cô ấy, ta nhìn lớp sơn đang bị cô ấy chà đạp mà.

Ta ho nhẹ một tiếng, khen: “A, tay cô to thế.”

Cô ấy nhìn tay mình, rồi lại nhìn tay ta, đột nhiên dùng hai tay bao bọc tay ta.

Ta ngẩn người, xấu hổ rụt tay về. Cô ấy định làm gì?

Cô ấy kinh ngạc nhìn tay ta, một hồi lâu sau mới nói: “Cô xem tay cô đi, thế mới gọi là tay phụ nữ. Chỉ bằng một nửa tay tôi.”

Ta an ủi cô ấy, “Tay to có lực, như cô cũng tốt mà.”

Cô ấy gật đầu, lại lau tay vịn. Ta chẳng còn tâm trạng đọc sách, mắt không thấy tâm không phiền, ta lên giường nằm cố quên thôi.

Không ngờ, cô ấy lại đến bên giường, lau dùng sức lau qua lau lại thành giường.

Ta im lặng… Ta cảm thấy sắp phải tìm thợ sơn rồi.

Sự cần lao của cô ấy khiến ta rất bất đắc dĩ, nhìn cô ấy chăm chỉ làm việc, lại không chịu nhận tiền công, ta cảm thấy mình như một ác bá bóc lột, rất có cảm giác tội lỗi.

Vì vậy, ta càng thêm dụng tâm dạy võ cho cô ấy. Đáng tiếc, cô ấy không chút tiến bộ, ta dần hiểu thế nào gọi là gỗ mục không thể điêu khắc. Ta cũng dần tự hỏi bản thân, cần cù bù thông mình liệu có đáng tin?

Đến mùa đông, khí trời mỗi ngày một lạnh hơn, người đến Yên Chi võ quán cũng càng lúc càng ít, ta nhân lúc rảnh rỗi mua ít quà tặng cha mẹ. Chẳng mấy chốc là hết năm, không về nhà đón năm mới thì thật bất hiếu, thật khó ăn nói.

Trần Cách Cách vừa nghe thế, lập tức đi theo ta, “Quán chủ, để ta đi xách đồ cho cô.”

“Ta mang Tiểu Lan Tiểu Nhị đi là được rồi, cô ở lại trông nhà đi.”

“Hai người bọn họ cộng lại cũng không khỏe bằng ta, mang theo ta đi.”

Ta nhìn đôi mắt nóng bỏng của cô ấy, bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là mang theo cô ấy. Sau khi đi rất nhiều chỗ, ta phát hiện, mắt thẩm mỹ của Trần Cách Cách rất được, đồ cô ấy chọn hộ ta vừa đẹp vừa hữu dụng.

Đi dạo lâu thì mệt, ta vào quán trà nghỉ chân.

Trần Cách Cách rót trà cho ta, hỏi: “Quán chủ, cô có về nhà đón tết không?”

Ta nhấp ngụm nước trà, trả lời: “Ta rất muốn trở về, nhưng trong nhà có người ta không muốn gặp, thật là phát rầu.”

Vì che dấu người ngoài, mẫu thân nói “Không thể không mua” là sản nghiệp của Qu