
a này dã tính cao, cho tới bây
giờ chỉ nghe theo lệnh của người chăn ngựa, mà người đó vừa chết, cho
nên chưa có ai chế ngự được con ngựa đó cả. Cho nên nô tì đã thay bệ hạ
chuẩn bị một con ngựa khác…”
*Đen mặt*…Khéo như vậy sao? Nói đi, tác giả lòng dạ hiểm ác cố ý làm khó ta à?
“Không cần thay ngựa, ta phải cưỡi con ngựa chạy nhanh nhất!” Còn chần chừ mãi thì không biết diễn biến sẽ đi tới đâu.
“Nhưng mà…”
“Cứ như vậy đi, đi đi, đem con ngựa đó đến cho ta.”
——————————————— chuồng ngựa ——————————————————————
Ở trong thế giới mộng ảo đáng yêu, các
cô gái đều tưởng tượng, sẽ có một hoàng tử cưỡi ngựa trắng mang tới hạnh phúc cho mình. Vì thế mà hình ảnh bạch mã hoàng tử đã trở thành tượng
trưng cho sự hạnh phúc.
Nếu hoàng tử tao nhã cưỡi con ngựa trắng, vậy công chúa cưỡi cái gì?
Đáp: Cùng hoàng tử cưỡi chung một con ngựa.
Vậy nếu không chờ hoàng tử đến thì công chúa cưỡi gì?
Đáp: Mời cưỡi ngựa đen xứng đôi với ngựa trắng.
…
Đây là một con ngựa đen, dáng vẻ không
tệ, rất hùng dũng nha! Chẳng qua tính tình thô bạo, phì phì thổi khí hí
dài, hất đầu không coi Tử Huyền ra gì.
“Người đâu, mang con ngựa này kéo sang
chuồng bên cạnh đi.” Binh lính vội vàng tiến tới kéo con ngựa đi qua, Tử Huyền cũng đi theo, sau đó bước vào, đóng cửa lại, chặn mọi người ở
ngoài. “Không có mệnh lệnh của ta, không ai được phép tiến vào.”
Chuồng ngựa nhỏ, con ngựa đen cao ngạo
đứng đó nhìn một cô gái duy nhất đứng chung trong chuồng, hừ mũi tỏ vẻ
khinh bỉ, quay đầu không thèm để ý tới cô.
“Chà, thật là bướng bỉnh…” Tử Huyền cười cười tới gần con ngựa, mà nó thì gõ cộp cộp móng trước ra vẻ uy hiếp.
“Nghe nói mày không để cho những người
khác chạm vào, rất cương quyết. Nhưng… hừ, mày biết không, tuy tao không còn là kẻ sống trong thế giới động vật hoang dại của Gon, nhưng vẫn có
thể hòa mình vào động vật, và tao cũng có cách để chúng phải khuất phục
đầu hàng…” Nhẹ nhàng đi tới. Jinuo nhìn cô gái chậm rãi tới gần mà chột
dạ. Kỳ lạ, vì sao nó cảm thấy có nguy hiểm? Không phải nó khỏe hơn con
người sao? (=.= đây là ma thú khỏe mạnh ngang mày chứ không có kém đâu…)
“Haiz, mày hung dữ thật đấy, a, tao đã
quên chưa nói…” Tử Huyền cười tươi quyến rũ, đột nhiên đi tới trước mặt
con ngựa, vừa lòng nhìn con ngựa đen giật mình vì gương mặt phóng đại áp sát nó, tiếp tục nói nốt… “So- với- mày- tao- còn- hung- dữ- hơn- ☆.”
.
.
.
.
.
————————————— đi ngang qua lưu lại dấu chân ngươi cho ta! (bản chất thổ phỉ)———————————
[1'> Tư tế là người được giao phụ trách trông coi về tế tự, lễ nghi, cúng tế, thờ phụng của một tôn giáohoặc giáo phái. Tư tế cũng là một chức quan trong triều đình Ai Cập cổ đại. Bên ngoài chuồng ngựa, đám binh lính lo lắng không yên. Nguy rồi, sao nữ hoàng Asisu có thể ở một mình bên cạnh con ngựa hung dữ đó chứ? Con ngựa đó từng làm không ít người bị thương! Nhưng vì mệnh lệnh của nữ hoàng, không ai dám đi vào! Jinna ở bên ngoài càng lo lắng tới mức đi lại không ngừng.
“Jinna, hay ngươi đi vào khuyên nhủ nữ hoàng, để nữ hoàng mau ra ngoài, bên trong rất nguy hiểm…”
Còn chưa dứt lời, bên trong phòng
truyền ra tiếng vang lớn…giống như đang có một cuộc chiến diễn ra, thanh âm hỗn loạn. Chỉ nghe thấy tiếng ngựa hí dài.
Đã xảy ra chuyện gì! Tất cả mọi người
không kiềm chế được, chuẩn bị xông vào, lại nghe thấy giọng của Tử
Huyền: “Không được tiến vào!” Làm cho mọi bước chân khựng lại! Làm sao
bây giờ? Nữ hoàng không cho phép. Có lẽ sẽ không xảy ra chuyện gì chứ…
Gì?
Trong thần điện ồn ào ầm ĩ.
“Mau, đi tới chuồng ngựa, nữ hoàng Asisu tự mình thuần hóa Jinuo rồi!”
“Cái gì! Con ngựa đó rất hung dữ! Nữ hoàng sẽ gặp nguy hiểm mất!”
“Đúng thế! Nhưng nghe nói nữ hoàng không cho phép ai lại gần, chúng ta mau tới xem đi.”
Thanh âm ồn ào nhanh chóng chạy về phía chuồng ngựa, đám thị nữ binh lính đều lo lắng chạy tới.
Trong địa lao.
“Hoàng tử, không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, thật ầm ĩ.”
“Ừm. Cẩn thận quan sát, có lẽ đây là cơ hội của chúng ta.”
“Hoàng tử, tiếng bước chân đều đi về
phía tây, cũng không thấy đám thị vệ đâu nữa. Nhưng bọn họ dùng xiềng
xích giam giữ hoàng tử, phải làm thế nào mới trốn được đây?”
Izumin đã có dự định từ trước, cởi bỏ
dây cột tóc, bỏ kiếm sắt xuống mặt đất. Nhìn thấy thanh kiếm, bọn lính
đều kinh ngạc và vui mừng không thôi: “Tốt rồi, hoàng tử, chúng ta có
thể thoát khỏi nơi này.”
So với vẻ mặt mừng rỡ của binh lính Hittite thì ở chuồng ngựa, khuôn mặt binh lính Ai Cập u sầu phiền não.
Một lát sau, căn phòng nhỏ tập trung sự chú ý của mọi người cũng mở ra.
Tử Huyền đi ra ngoài, Jinna vội nghênh
đón: “Nữ hoàng, người có bị thương chỗ nào không?” Nhìn thấy Jinna lo
lắng, cười cười, lắc đầu.
Tầm mắt mọi người lướt qua trên người
Tử Huyền một vòng, xác định nữ hoàng tôn quý không bị thương mới nhẹ
nhàng thở ra, quay đầu chú ý tới cái bóng đen đi theo sau nữ hoàng…
“…”
Con ngựa đen chậm rãi xuất hiện trước mặt mọi người, đối lập hoàn toàn với nụ cười vô tội của Tử Huyền.
Chỉ thấy con ngựa vô cùng kiêu ngạo
ngày trước, giờ đây mặt mũi bầm d