
g, nào có thể hưu thê?
“Ta tuyệt đối sẽ không hưu thê.” Hắn nghiến răng nghiến lợi nói.
“Ngươi vô lại ──”
Tiểu Trúc mới nói ba chữ, hắn nhanh như chớp ngăn lại môi của nàng.
“Không. . . . . .” Nàng muốn giãy giụa, nhưng hắn dùng thân
thể cường tráng đè trên thân thể nhỏ bé của nàng, còn đem hai tay của
nàng đặt tại trên đầu, làm nàng không thể động đậy.
“Ngươi muốn làm cái gì?” Nàng thở hổn hển hỏi, ngực phập phồng, dấy lên dục vọng nóng bỏng trong cơ thể hắn.
Đức Chiêu ngắm nhìn nàng thật lâu, bị lạc trong xinh đẹp ngọt ngào của nàng, tinh thần bập bềnh, không thể tự kềm chế.
Nàng chỉ có thể thuộc về hắn, chỉ có thể là hắn!
Hắn không để ý tới kháng nghị nàng, cúi đầu vào cái cổ mềm
mại của nàng, một tay nhân cơ hội kéo xuống cái áo mỏng, vuốt ve hai
luồng mềm mại của nàng.
“Xin ngươi. . . . . . Đừng như vậy. . . . . .” Nàng hết lời
cầu khẩn, nhưng ngón tay hắn không chút kiêng kỵ lướt hai điểm nhỏ nhạy
cảm trước ngực nàng, không ngừng lôi kéo, nàng bị hắn mang đến khoái cảm làm tứ chi như nhũn ra, trong miệng cũng bật ra nhiều tiếng rên rỉ mất
hồn.
“Ta là trượng phu của nàng, mỗi một tấc thân thể nàng đều
thuốc về ta!” Hắn ở trên người trắng mịn của nàng rơi xuống, làm nàng
không tự chủ được hướng thân thể gần sát hắn.
“Không được. . . . . .” Nàng liều chết lắc đầu, muốn trốn tránh nụ hôn cuồng nhiệt của hắn.
“Nàng cho là nàng ngăn cản được ta sao?” Hắn dùng lực xé ra.
Bộ ngực tuyết trắng tròn trịa hiên ra trước mắt hắn, nhũ hoa màu hồng
cũng theo phản ứng bản năng của thân thể mà đứng thẳng, như hai khỏa
thực quả trong suốt lại hồng nộn trân quý, dẫn dụ hắn thưởng thức.
“Không. . . . . .” Nàng thở dốc vì kinh ngạc, lại không ngăn
cản được đầu lưỡi hắn ướt át nóng rực liếm láp nàng, làm tan chảy phản
kháng cùng lý trí còn sót lại của nàng, thức tỉnh dục vọng ẩn sâu trong
nàng, theo hắn cùng nhau trầm luân trong biển tình. . . . . .
“A. . . . . .” Nàng khép hờ mắt, ở trong ngực hắn uốn éo
không yên, cảm giác mình dường như bị người đốt cháy, tất cả kháng nghị
cũng đều hóa thành từng trận rên rỉ.
“Ta thật thích nghe nàng gọi như vậy, tựa như con mèo nhỏ kêu. . . . . . Ngoan, ta sẽ thương yêu nàng . . . . . .”
Nhìn thấy nàng đã từ từ lâm vào lưới tình do hắn bày ra, lưỡi của hắn khẽ liếm vành tai khéo léo của nàng, bàn tay một đường trợt
xuống, dừng ở giữa hai chân nàng, xâm nhập nơi mềm mại của nàng.
“Nhìn ta.” Thanh âm hắn trầm thấp mang theo khát vọng mãnh liệt.
Tiểu Trúc phảng phất như bị thôi miên, ánh mắt sương mù nhìn hắn.
“Bất kể nàng có đồng ý hay không, nàng đã là thê tử của ta.
Từ giờ trở đi, ta muốn nàng toàn tâm toàn ý thuận theo ta, hưởng ứng ta, không cho phép nghĩ người khác, chỉ được nghĩ tới ta.”
“Nhưng là. . . . . .”
“Không có nhưng là.” Hắn bá đạo hôn nàng, ngón tay vuốt ve
vườn hoa thần bí của nàng, làm nàng phát ra trận trận yêu kiều mất hồn.
“A. . . . . .” Nàng cảm thấy nàng đã không còn là mình, chỉ là một nữ nhân trầm luân ở trong dục vọng . . . . . .
“Nàng thật đẹp. . . . . .” Ngón tay của hắn càn rỡ trong cơ
thể ướt át của nàng, mỗi một tế bào của nàng đều muốn hòa tan trong hắn, nàng chỉ có thể theo bản năng đung đưa thân thể phối hợp ngón tay đang
giày vò đến bất khả tư nghị kia.
“Muốn ta sao?” Hắn xấu xa hỏi.
“Ta. . . . . .” Nàng muốn! Nàng không nói ra miệng, chỉ có
thể thẹn thùng nhắm mắt lại kéo hắn đến gần hơn, hi vọng hắn có thể kết
thúc hành hạ ngọt ngào như vậy.
“Nói!” Hắn ra lệnh.
“Ta muốn! Muốn. . . . . .” Nàng rốt cục cũng không che giấu được tình cảm của mình nữa.
Hai người hợp lại làm một, cảm giác làm nàng cảm thấy thỏa mãn bất khả tư nghị, phảng phất mình tìm được một nửa thiếu sót kia.
Đức Chiêu cũng có cảm giác như thế. Hắn không thể tin được
mình sẽ khống chế không được, chỉ có thể theo dục vọng dâng cao tận tình ở trên người nàng gia tăng tốc độ. . . . . .
“Đức Chiêu. . . . . . Ta không chịu nổi. . . . . .” Nàng vong tình kêu, cảm giác mình thân thể phảng phất muốn theo một lần lại một lần đoạt lấy của hắn mà nổ tung, chỉ có thể thở gấp giữ được cánh tay
hắn, chỉ sợ buông lỏng tay sẽ từ trên trời rơi xuống đất.
“Ta yêu nàng ──” Hắn gầm nhẹ ra tiếng yêu, thân thể một hồi mãnh liệt run lên, cùng nàng đạt tới cao triều trước nay chưa có ──
Kích tình đi qua, Đức Chiêu chôn ở trong hương thơm của nàng, quyến luyến mùi thơm nhàn nhạt đặc biệt trên người nàng.
Một lát sau, tiểu nhân nhi trong ngực hắn lên tiếng. “Ngươi vừa mới nói là nghiêm túcchứ?”
Đức Chiêu lật thân, lần nữa đem Tiểu Trúc đè ở trên giường,
cảm thụ đường cong mê người của nàng, cảm thấy toàn thân mềm yếu, tâm
thần nhộn nhạo.
Hắn yên lặng nhìn nàng, “Ta đối với nàng là nghiêm túc bất
quá. Vì lấy được tâm của nàng, ta tình nguyện làm tên lừa gạt, nhất định phải đem nàng lừa tới tay, để cho nàng phụng bồi ta cả đời, vĩnh không
xa rời nhau!”
Tiểu Trúc cảm động, chủ động hôn hắn, dùng nụ hôn nhiệt tình
hưởng ứng thâm tình của hắn. Cho đến hai người cũng thở dốc không thôi,
nàng mới mở miệng, “Không đúng, ngươi mới là bị ta lừa.”
Đức Chiêu