
ết ta nhìn nàng?” Hắn cũng nhỏ giọng hỏi.
Nàng có thể cảm nhận được hơi thở nóng rực của hắn phun trên mặt mình, làm tâm nàng vốn bình tĩnh lại bắt đầu nhảy loạn.
“Không biết.” Nàng cúi đầu không dám nhìn hắn.
“Ngươi thật thơm!” Hắn ôm nàng thật chặt.
“Không được. . . . . .” Nàng dùng dằng muốn đẩy hắn ra, nhưng chỉ có thể thở phì phò vì bị hắn ôm chặt trong ngực, không thể động
đậy.
Hắn biết mình giống như cuồng tình, nhưng hắn không thể khống chế được mình, chỉ muốn ôm thân thể mềm mại lại thơm tho, nghe tiếng
nói mê người của nàng.
Nguyệt Quang ngẩng đầu lên, lại đón nhận đôi môi bá đạo của
hắn. Đầu lưỡi hắn xâm nhập nàng, bừa bãi hấp thụ hết ngọt ngào của nàng, tận tình tìm kiếm hết thảy những gì thuộc về nàng.
Hồi lâu, hắn mới lưu luyến rời khỏi đôi môi kia.
Hắn hôm nay chuyện gì cũng không thể làm, chỉ có thể nghĩ tới nàng.
Hắn vẫn muốn phải lấy được lòng của nàng, thay đổi ý nghĩ cùng hình ảnh của nàng đối với hắn, lấy được hảo cảm của nàng.
“Cả ngày ta chỉ nhớ nàng. Còn nàng? Có nhớ ta hay không?”
Sắc mặt nàng ửng đỏ, nhưng vẫn nhưng cố bình tĩnh. “Ta nghĩ gì cũng không tới phiên nhớ ngươi!”
Đó! Giọng nói của nàng nghe giống như là tiểu nữ nhân oán trách tình nhân . . . . . .
Thủy Tàn Tâm đè nén nụ cười.”Vậy thì thật là quá bất hạnh.”
“Buông ta ra. . . . . .”
Hắn mới không muốn chứ! Ánh mắt của hắn lạc trên môi hồng
diễm mềm mại kia của nàng, giống như cánh hoa mê người, làm người ta
không nhịn được muốn nếm vị ngọt. . . . . .
Mà hắn quả thực làm như vậy!
Đôi môi hắn ấm áp lần nữa dán lên nàng, mạnh mẽ xâm nhập mở
môi nàng ra, giống như hài tử tham lam thưởng thức, mút đôi môi mềm mại, ngang ngược khéo léo trêu chọc cái lưỡi thơm tho khả ái của nàng, quấn
quanh, cắn nuốt nàng hết thảy. . . . . .
Nguyệt Quang muốn phản kháng, mặc dù nàng hiểu tất cả của
mình đều thuộc về hắn, nhưng nàng cũng muốn là cô gái tùy tiện, để mặc
hắn đối xử càn rỡ.
Nhưng nụ hôn của hắn lại làm nhiệt huyết trong cơ thể nàng
tràn đầy không cách nào kháng cự, hơi thở nam tính che mất lý trí của
nàng, nàng không nhịn được bật ra một tiếng rên khẽ.
Hắn hít thật sâu mùi thơm trên người nàng, gặm nhẹ vành tai
nàng, ở bên tai nàng tà khí nói: ” Ánh mắt nàng nói cho ta biết, nàng
cũng không muốn ta buông ra. . . . . .”
“Ngươi đừng tự cho là đúng. . . . . .” Nàng lần nữa đẩy thân thể hắn, hắn lại rơi xuống nhiều cái hôn khát vọng trên cổ nàng.
“Chúng ta sẽ xem một chút ai mới là người tự cho là đúng!” Hắn khiêu khích nói.
“Ngươi. . . . . .”
Hắn cúi đầu che lại kháng nghị của nàng, để khát vọng cùng tư niệm của mình, nhận được một chút an ủi trên phần môi điềm mỹ của nàng.
Hắn không ngừng dụ hoặc môi của nàng mở ra, tay xoa ngực
nàng, vân vê phần mềm mại kia, nàng không nhịn được phát ra tiêng ‘ưm’
êm ái, mà lưỡi của hắn cũng nhân cơ hội thăm dò vào trong miệng nhỏ,
không ngừng trêu chọc nàng.
“Nàng là người của ta, đúng không?” Hắn khẽ cắn môi dưới mềm mại của nàng, khàn khàn lẩm bẩm.
“Không. . . . . .”
Tay của hắn chẳng biết lúc nào đã cởi áo nàng ra, lộ ra ngọc
nữ phong trắng noãn. Bàn tay hắn nhẹ xoa một bên ngực mềm mại, để cho nụ hoa xấu hổ trước ngực nàng bởi vì hắn vuốt ve mà trở nên đứng thằng.
“Thật đẹp. . . . . .” Hắn ngậm nụ hoa run rẩy kia, tà tứ trêu chọc, mút. Nguyệt Quang trong lòng muốn kháng cự hắn, nhưng từ nụ hoa
nhạy cảm lại truyền tới khoái cảm đem nàng đẩy đến sự ham muốn điên
cuồng hơn. . . . . .
“Không nên như vậy, ngươi buông ta ra. . . . . .”
“Không buông . . . . . . Ta bị nàng mê hoặc, không buông. . . . . .” Hắn lẩm bẩm nói, mê muội đùa bỡn bộ ngực mềm mềm mê người của
nàng, môi không ngừng ngậm nhũ hoa màu hồng, cùng hàm răng khẽ cắn điểm
nhỏ nhạy cảm kia, làm nàng không tự chủ được thở dốc.
Sự vuốt ve của hắn như lửa thiêu, lướt qua mỗi một tấc da
thịt của nàng, làm nàng giống bị người đả thương, thân thể của nàng cũng từ từ trở nên nóng rực.
“Buông ta ra. . . . . . Nơi này là bên ngoài. . . . . .”
“Nơi này sẽ không có người đến. Nguyệt Quang, đừng kháng cự
ta nữa, ta muốn nàng!” Hắn trầm thấp nói, mê luyến nhìn gò má ửng hồng
của nàng, con ngươi xinh đẹp lóe ra khát vọng, tóc đen tán loạn trên da
thịt nàng, hắn cảm thấy dục vọng càng thêm mãnh liệt muốn xông ra ngoài.
Hắn đem cả người nàng ôm vào trong ngực, đôi môi nóng bỏng
trên cổ nàng, bàn tay to nhào nặn ngực nàng, trêu chọc nhũ hoa của nàng, một tay kia chậm rãi trượt vào giữa hai chân nàng, tùy ý thăm dò chỗ
kín của nàng. . . . . .
“Không được!” Nàng vội vàng muốn kẹp hai chân lại, lại không ngăn cản được hắn cố ý xâm nhập.
“Đừng sợ. Ngoan, đem chân mở ra, ta sẽ cho nàng vui vẻ . . . . . .”
“Không muốn!”
Nàng dùng một tia ý chí cuối cùng mạnh mẽ đẩy hắn ra, lại
không cẩn thận giẫm lên y phục mình bị té, nàng kêu đau một tiếng, cả
người ngã xuống đất.
“Nguyệt Quang. . . . . .”
“Không được tới! Không được chạm vào ta!” Nàng hô to, cầm lấy y phục của mình đứng lên, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy nhục nhã cùng tức giận, “Ta không phải là kỹ nữ!”
Nghe được lời của nàng, lưng hắn cứng