
viên đến từ miền núi,
khắc khổ, nghiêm túc, nhưng tính cách lại vô cùng rộng rãi, đối với việc nhỏ
không hề tính toán chi li, Manh Manh rất thích cô, nhưng độ thân mật của hai
người còn chưa sâu.
Đối với Manh Manh, cảnh giác đã thành bản năng, lúc học trung học, cô từng có
một người bạn rất tốt, sau đó mới phát hiện, cái người bạn tốt kia của cô, là
do cha cô ở sau lưng sắp đặt, vì mục đích gì, Manh Manh không muốn truy cứu,
chính là dần dần cùng người bạn kia bất hòa, cuối cùng nữ sinh kia chuyển đến
trường khác.
Không phải xuất phát từ thật tình, mà là có ý đồ từ trước, loại tình cảm này
quả thực hèn hạ đã khiêu chiến ranh giới cuối cùng của cô, Manh Manh từ sau
chuyện này, cùng bạn học bảo trì khoảng cách thích hợp, cũng vì vậy, trong mắt
bạn học Manh Manh xinh đẹp mà thần bí, nhưng cũng không phải mỹ nữ lạnh lùng,
ngược lại, tính cách của cô rất hiền hoà.
Manh Manh biết mình là cháu gái may mắn của Phương gia, người lớn cho cô không
gian tự do lớn nhất, khiến cô có thể bừa bãi trãi qua cuộc sống mình muốn, học
cái mình muốn học, hơn nữa, học cái gì cũng đều được hưởng điều kiện tốt nhất,
theo cách nhanh nhất, cô thường bắt đầu ở vị trí cao hơn so với những người
khác, là do cha mẹ, người lớn can thiệp, cô cũng không cự tuyệt, nhưng cô biết
rất rõ, về sau tự mình phải đi con đường nào.
Trước đây rất sùng bái cha, cô muốn tham gia quân ngũ, sau đó lớn hơn một chút,
cô biết nếu muốn gả cho Ki ca ca, thì không thể tham gia quân ngũ, cha cô dạy
rằng, làm việc gì, nếu không làm thì thôi, đã làm thì phải làm tốt nhất, cô mà
tham gia quân ngũ, tuyệt sẽ không làm văn công, cô cũng muốn giống cha, làm một
người đứng ở vị trí cao nhất, nếu như vậy, Ki ca ca làm sao bây giờ?
Manh Manh cũng từng muốn theo cô của cô kinh doanh, nhưng về sau lại nhìn thấy
cô của cô quá bận rộn, cũng đánh mất ý niệm trong đầu, cuối cùng lựa chọn học
báo chí, có người từng nói, phóng viên cùng quân nhân công việc có chút giống
nhau, cô không vào trường Quân báo, mà vào trường đại học địa phương, mới quen
biết Trần Hiểu Kỳ.
Trên người Hiểu Kỳ, Manh Manh thấy được một loại tâm tính trong khốn cảnh vẫn
dứt khoát lạc quan hướng về phía trước, Hiểu Kỳ là nữ sinh đáng tôn trọng kính
nể, trên người cô loáng thoáng phẩm cách mà người ở thế hệ cô không dễ nhìn
thấy, cho nên càng đáng quý trọng.
Bởi vì rất rõ tính cách của Hiểu Kỳ, cho nên khi cô hỏi, Manh Manh khẳng định
là có chuyện, Manh Manh ngẩng đầu nhìn cô nói thẳng: "Cần mình giúp gì thì
nói thẳng, quanh co lòng vòng không phải tác phong của bạn."
Trần Hiểu Kỳ phụt cười một tiếng, nâng tay vuốt vuốt mái tóc ngắn của mình bất
mãn nói: "Manh Manh, đã có ai nói với bạn, mỹ nữ quá thẳng thắn sẽ không
tốt, tổn hại hình tượng mỹ nữ."
Manh Manh trợn trắng liếc mắt, bút trong tay vạch ra một vòng tròn: "Bớt
nói nhảm vài câu đi." Trần Hiểu Kỳ cười hắc hắc: "Chính là, bạn không
phải thích leo núi sao, mình cho bạn biết, ngọn núi quê mình bạn chưa thấy qua,
cũng chưa được khai phá, gió lạ bốc lên, đất đá di động..."
Manh Manh đưa tay ngăn cô lại: "Được rồi, có phải ‘Bình văn’ đâu, nói ý
chính." Trần Hiểu Kỳ nói chưa hết ý nháy mắt mấy cái: "Người ta còn
chưa nói hết tư tưởng trong lòng, bạn đã sốt ruột muốn nghe nội dung chủ yếu, ý
chính là, bạn nếu thích leo núi, không bằng đến quê mình! Vả lại, đi với mình,
tiện tay giúp mình mang vài thứ, có hơi nhiều, mình có chút khó khăn..."
Không đợi Manh Manh cự tuyệt, Hiểu Kỳ đột nhiên ghé sát vào cô thấp giọng nói:
"Mình biết, mình biết, Sài đại tá định rủ bạn đi Tây tạng, nhưng mà năm
nay bạn không cần suy nghĩ, mình mới vừa từ Hội sinh viên nghe được, chúng ta
sẽ bắt đầu huấn luyện quân sự trong tháng bảy, thời gian hơi cận, đi Tây Tạng
rất khó."
Manh Manh không khỏi nở nụ cười: "Bạn nghe ngóng rất cụ thể." Nghiêng
đầu nghĩ nghĩ, dù sao nghỉ hè cô cũng không có chuyện gì, lại là lúc các quân
khu tụ họp diễn tập lớn, Ki ca ca chắc sẽ bề bộn nhiều việc trong mấy tháng,
không đếm xỉa tới cô, hơn nữa, cha cô hiện nay đang ở Xuyên Thiểm(Đồng
Xuyên – Thiểm Tây), Phương Tuấn nghỉ hè không thể quay về, cô dù sao
cũng phải về thăm nhà một chút, tránh để mẹ cô nói chị em bọn họ không có lương
tâm.
Thật ra cô cùng Phương Tuấn là bị cha mình đá đi, cha rất phiền vì chị em bọn
họ ở trước mặt sẽ quấy rầy vợ chồng hai người ân ái, Manh Manh hâm mộ nhất
chính là cha mẹ cô, từ khi cô còn nhỏ, đã thấy cha mẹ cô yêu thương nhau đến
buồn nôn.
Đừng nhìn cha cô bên ngoài là một nam nhân mặt sắt, trước mặt mẹ cô, nói chuyện
cũng giảm xuống mười sáu độ, nhẹ giọng nói lời nhỏ nhẹ dỗ dành, xót thương,
cưng chìu, có đôi khi bọn họ thật là nhìn không nổi, hơn nữa, cô đối với Tứ
Xuyên có cảm tình nhất định, lúc trước ở đây một thời gian dài, về sau cha lại
bị điều đi, giằng co chừng mười năm, cha lại được điều trở về.
Nghĩ đến đây, Manh Manh gật gật đầu: "Được, cùng bạn đi xem thôi."
Trần Hiểu Kỳ hoan hô một tiếng: "Manh Manh, mình biết mà, rủ bạn là đúng
nhất."
Manh Manh đã đáp ứng, nhưng ở nhà ga, nhìn