
vấn đề yêu sớm của Manh Manh, Phùng Ki so với ông bà, cha mẹ của Manh Manh
còn để bụng hơn, lúc trước khi Manh Manh vừa lên trung học, anh liền vô số lần
ân cần dạy bảo ra lệnh cưỡng chế cô không được cùng nam sinh quá thân mật.
Manh
Manh cũng thực nghe lời anh, cho tới bây giờ, cũng chưa từng kết giao bạn trai,
theo ý của Phùng Ki, bạn trai của Manh Manh ít nhất phải trải qua xét duyệt của
anh trước, anh thông qua, mới có thể trịnh trọng đem Manh Manh giao cho chàng
trai kia, mà đối với chàng trai tồn tại kia, Phùng Ki thủy chung chưa từng có
cảm xúc chân thật, Sài Tử Hiên là một người như thế.
Bình
tĩnh mà xem xét, cho dù Sài Tử Hiên là nam sinh vĩ đại, vẫn không như tâm ý
Phùng Ki, tuổi quá nhỏ, không đủ trầm ổn, không đủ kiên định, hơn nữa, thích
hoạt động leo núi nguy hiểm như vậy, về sau có thể chăm sóc tốt tiểu nha đầu
hay không vẫn còn khó nói, Phùng Ki một chút cũng không ý thức được mình đang
xoi mói quá mức.
Manh
Manh rửa mặt sạch sẽ đi ra, Sài Tử Hiên lại gọi điện thoại, Manh Manh trả lời:
"Chào anh." Sài Tử Hiên mới nhẹ nhàng thở ra, thực sự hơi sợ lại là
người đàn ông vừa rồi.
Sài Tử
Hiên nhẹ giọng nói: "Nghe nói em xin nghỉ bệnh, thân thể khá hơn chút nào
không, vài người Câu lạc bộ bọn anh muốn đi thăm em..." Sài Tử Hiên nói
còn chưa dứt lời, đã bị Manh Manh đánh gãy: "Đàn anh, cám ơn các anh, em
không sao, chỉ là có chút lạnh, ngày mai sẽ đi học, không làm phiền các anh các
chị."
Sài Tử
Hiên trầm mặc một lát nói: "Được rồi, em chú ý nghỉ ngơi, còn nữa, Manh
Manh, người sáng sớm nhận điện thoại là ai?" Sài Tử Hiên thật sự chống đỡ
không được, vẫn là hỏi ra.
Phương
Manh Manh nhìn Phùng Ki trừng mắt: "Là Ki ca ca của em..." Manh Manh
buông điện thoại, Phùng Ki đã đem bữa sáng chuẩn bị xong bày ở trên bàn.
Phùng
Ki nấu ăn không tệ, từ sau khi phát sinh chuyện Manh Manh thiêu hủy phòng bếp,
Phùng Ki liền quyết định tự lực cánh sinh, nỗ lực rèn luyện, tránh về sau tiểu
nha đầu lại đốt nhà bọn họ, hơn nữa miệng nha đầu kia rất sành ăn.
Ngày đó
khi tiểu nha đầu ở nhà anh, mẹ anh nấu món ăn đa dạng đều là cho nha đầu kia,
đến khi mẹ nó việc không rảnh, sẽ đến lượt anh, bởi vậy, kỹ thuật nấu ăn của Phùng
Ki có thể nói hoàn toàn là do Manh Manh luyện ra, cũng vì vậy, lúc Phùng Ki
phát hiện tiểu nha đầu yếu ớt kén ăn lại cũng có thể nấu ăn, vô cùng ngạc
nhiên.
Nhưng
mà cho dù cô nấu được, Phùng Ki cũng không quen để cô xuống bếp, cho nên nói,
trong những người sủng Manh Manh nhất, Phùng Ki không nhân từ nhường ai một
trong ba vị trí đầu.
Manh
Manh ăn một chén cháo thơm ngào ngạt cùng một chút dưa muối liền no rồi, cùng là gia đình quân nhân, hai
người ăn cơm tương đối nhanh.
Ăn sáng
xong, Phùng Ki tìm khăn lau, máy hút bụi, lau dọn, hai người bắt đầu tổng vệ
sinh, nói thật, việc này đối với Manh Manh mà nói cũng không xa lạ, bà Phương
hận không thể đem cô cháu gái bảo bối ôm ấp trong lòng, làm sao có thể để Manh
Manh làm việc nhà, nhưng mà thời điểm đi theo ba mẹ, lại thường xuyên làm.
Cứ đến
cuối tuần, cha của cô lại chỉ huy cô cùng em trai Phương Tuấn, làm từ dọn dẹp
hoa cỏ trong sân đến lau cửa kính trong phòng, nguyên tắc của cha cô chính là,
tự mình làm việc, cơm no áo ấm.
Manh
Manh có đôi khi hoài nghi, cha cô không phải là con trai độc nhất của Phương
gia, trên người một chút bóng dáng công tử nhà giàu cũng không có, nhưng mà, cô
cùng Phương Tuấn thực sùng bái cha như vậy, trong lòng Manh Manh, ngoài Ki ca
ca, cha cô đứng thứ hai, trước người mẹ xinh đẹp của cô luôn! Cho nên, bà
Phương nói cô là cô nhóc không lương tâm một chút cũng không oan.
Manh
Manh hơn nữa lại thích cùng Phùng Ki làm việc nhà với nhau, cái loại cảm giác
này, giống như dọn dẹp ngôi nhà nhỏ của hai người bọn họ, có loại ngọt ngào ấm
áp nói không nên lời.
Cô trèo
lên thang muốn lau cửa kính phía trên, lại bị Phùng Ki từ phía sau bế xuống,
đem cô đặt ở một bên, sau đó tự mình đi lau.
Khóe
miệng Manh Manh cong lên một nụ cười ngọt ngào: "Ki ca ca, buổi tối chúng
ta ra ngoài ăn có được hay không, chúng ta đi ăn đồ nướng?"
Phùng
Ki mặt nhăn mày nhíu, nhưng mà nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu nha đầu lộ ra
vẻ mặt chờ mong, cuối cùng vẫn gật gật đầu.
Hai
người đi đến cửa hàng đồ nướng, Phùng Ki liền thấy lấy Sài Tử Hiên cùng vài nam
sinh khác, ngồi ở bên cạnh cửa sổ, Manh Manh lại không chú ý, dưới tình huống
bình thường, chỉ cần có Ki ca ca của cô, trong mắt cô hiển nhiên không thấy
người khác.
Đến khi
Sài Tử Hiên đi tới, cô mới phát hiện, kỳ thật, Sài Tử Hiên vừa rồi đã nhìn thấy
bọn họ, dù sao xe quân đội cũng không gặp được nhiều, hơn nữa Manh Manh cho dù
ở đâu, đều không có khả năng bị bỏ qua, huống chi chàng trai bên người cô, cũng
không phải nhân vật bình thường.
Sài Tử
Hiên nhớ rõ, chàng trai này, tư thế từ trên trực thăng nhảy xuống, trong bóng
đêm, giống như một con báo lớn, mạnh mẽ tuyệt đẹp, đó là một quân nhân được rèn
luyện hàng ngày tương đối có chức nghiệp, trên người anh có một loại hơi thở
thuộc quân nhân, thực mạnh mẽ, t