
khô mất rồi.
Thả Hỷ không phải không biết nỗi khổ tâm của bố mẹ chồng, cô có thể đến hcỗ bố mẹ đẻ một thơờ gian, chí ít thì cũng học thêm một tấm bằng nữa. Chỉ cần việc xảy ra lần này không bị ai lật lên soi xét lại, cô có thể nhanh chógn được trở về. Trước mắt, xem ra chỉ có cách giải quyết đó là tốt nhất. Tuy nhiên, không thể trình độ tiếng Anh thấp kém của Thả Hỷ, ở một môi trường toàn người lạ như vậy, cô chẳng biết mình sẽ có thể làm gì. Cuối cùng thì cô cũng phải trở về. Qua nhiều chuyện xảy ra như vậy, Thả Hỷ đã nhận thấy một điều rằng, cô mãi mãi chỉ là một cô gái ngây ngô, nếu tiếp tục ở vị trí đó, cô có thể sẽ gây ra họa lớn hơn.
Gần đây, trong nhà liên tục xảy ra chuyện. Bố chồng, không sao là tốt rồi, nếu chẳng may ông ấy có mệnh hệ gì thì cho dù thả Hỷ có quyết tâm sửa đổi đến mấy e rằng cũng đã quá muộn. Nhìn bố chồng bị đẩy vào phòng phẫu thuật, quyết định mơ hồ trong đầu cô ngày càng rõ rệt. Đây không phải là nơi phù hợp với cô, cô phải rời xa anh, nếu còn do dự sẽ liên lụy tới người khác mà cũng làm cô thêm tổn thương.
Bà Khúc Văn Phương nhìn hai vợi chồng Thả Hỷ, nói: “Chuyện đó, hai đứa tự lo liệu lấy”. Nói xong bà bèn bước qua một bên, ngồi xuống ghế, nhắm mắt lại chờ đợi.
Thả Hỷ liếc sang Triệu Vĩ Hàng, anh chỉ nhìn chằm chằm vào cửa phòng phẫu thuật: “Để về nhà hãy nói!”.
Thả Hỷ cũng biết, cô chỉ là một người kém cỏi, gây ra mọi chuyện, không nghĩ đến chuyện sửa chữa lại chỉ muốn trốn chạy. Tuy nhiên, nhà họ Triệu không phải là nơi để cô rèn luyện, Triệu Vĩ Hàng không phải là huấn luyện viên của cô, họ không thể lần nào cũng xuề xòa, tha thứ cho cô được. Thả Hỷ cũng thừa nhận rằng mình đang tư lợi, cô không dám mạo hiểm bản thân nữa. Tương lai giống như một cái động không đáy, mặc dù bên trong đó đang có lời mời gọi cô nhưng lại khiến cô vừa nhìn đã cảm thấy khiếp sợ.
Triệu Khắc Dương bị lên cơn nhồi máu cơ tim nhưng do được cấp cứu kịp thời, thêm vào đó sức khỏe của ông cũng tốt nên sau vài tiếng phẫu thuật, ông nhanh chóng được đưa ra ngoài. Ca phẫu thuật rất thành công nhưng vẫn phải theo dõi ICU trong hai mươi tư giờ.
Bà Khúc Văn Phương đăng ký them một phòng nghỉ nữa, bà dự định sẽ ở luôn tại bệnh viện, không thèm để ý gì tới hai vợ chồng Triệu Vĩ Hàng.
Thả Hỷ cảm thấy rằng, trong hoàn cảnh này, việc cô rời khỏi đó mới là niềm an ủi duy nhất dành cho bà.
Thả Hỷ quay người bước ra ngoài, đứng ở hành lang đợi Triệu Vĩ Hàng.
Một lát sau, Triệu Vĩ Hàng đi ra, mặt mũi anh tối sầm lại.
Hai người im lặng đi về nhà, lại im lặng cùng ăn cơm, tắm rửa rồi đi ngủ. Bởi vì lúc này, im lặng là điều tối cần thiết. Họ đang cần phải củng cố lại tin thần, cần phải chuẩn bị sức lực bởi mỗi ngày sau này đều có thể sẽ khó khăn vất vả hơn.
***
Nửa đêm, Thả Hỷ dường như nghe thấy bên mình có tiếng khóc đang bị kìm nén lại.
Trong bóng đêm, Thả Hỷ vòng tay ôm Triệu Vĩ Hàng, anh gục đầu vào ngực cô, nước mắt của anh chảy vào lòng, vào tim cô nóng bỏng. Trái tim cô dường như cũng đang bị khoét một lỗ hổng lớn.
Mãi tới khi anh bình tĩnh lại, Thả Hỷ vẫn không nói một câu nào, cô chỉ vỗ nhè nhẹ vào lưng anh.
Một lúc lâu sau, Triệu Vĩ Hàng đẩy cô ra.
“Anh đã đánh giá quá cao bản thân mình, anh không chăm sóc được cho em, ít nhấtl à vào lúc này, anh xin lỗi.”
“Anh đừng nói vậy”, Thả Hỷ đưa tay ra, ôm lấy anh. “Anh đã chăm sóc cho em suốt ba năm nay. Đáng ra em phải nói lời xin lỗi, nếu không phải do em, bố cũng không bị...”
“Không phải lỗi của em”, Triệu Vĩ Hàng cũng không nói tiếp được nữa, anh cảm thấy mỗi lần anh cố gắng để làm điều mình muốn thì đều gặp thất bại.
Vấn đề của anh là đã quá kiêng dè, càng để tâm lại càng sợ ném chuột vỡ đồ.
Kết quả là đã không giải quyết được việc lại còn gây rắc rối thêm. Con ngơowf anh đáng ra không thể làm những chuyện như vậy.
“Triệu Vĩ Hàng, chúng ta vui vẻ gặp nhau, vui vẻ chia tay nhé!”, Thả Hỷ cố gắng kiềm chế cảm xúc để mở lời trước.
“Chẳng có lần gặp lại, mãi mãi không thể coi là vui vẻ chia tay được.” Triệu Vĩ Hàng rút tay ra, châm một điếu thuốc rồi đưa lên miệng.
Giấc ngủ ngắn ngủi ban nãy, mặc dù sau đó lại khóc rồi trằn trọc, ít nhiều cũng cho anh thêm chút sức lực để có thể tiếp tục suy nghĩ về mọi chuyện.
Thả Hỷ xoay xoay người, dựa vào Triệu Vĩ hàng.
“Xin lỗi.”
Thực ra, nếu nghĩ đến chuyện gặp lại thì cảm xúc cũng dễ chịu hơn nhiều.
Tuy nhiên, nếu chỉ hy vọng về điều đó một cách mơ hồ thì thà rằng coi như không có còn hơn.
Triệu Vĩ Hàng rất muốn nói rằng, chúng ta hãy chờ thêm một thời gian nữa nhưng ngay cả một câu như vậy, anh cũng không nói ra được.
Cho dù là đang yêu nhưng nếu phải chọn lựa giữa sự sống còn của bố mẹ và hạnh phúc của bản thân mình, e rằng anh vẫn phải chọn điều đầu tiên.
Làm sao có thể thuyết phục một người đang trong tình trạng nguy cấp cần phải có sự trợ giúp của máy móc kia, làm sao có thể thuyết phục một người bố chỉ suy nghĩ vì con cái? Triệu Vĩ Hàng quả thực không thể mở miệng được.
Vì vậy anh đã chọn cách im lặng. Anh quyết định sẽ chịu mang tiếng một người chồng yếu đuối