
đột nhiên đập nhanh hẳn.
Hôm sau thức dậy, Điền Điềm mơ hồ nhớ đến kinh nghiệm say rượu hôm qua, bỗng hơi hoảng loạn.
Mặc dù sau cùng Diệp Linh xuống xe nhìn cô bước lên lầu, cô mới vô tình phát hiện, thì ra vóc dáng của Diệp Linh cũng rất cao to mạnh mẽ, đứng trong bóng đêm toát ra vài phần lãng tử. Nhưng cô tuyệt đối không thừa nhận bản thân cùng Diệp Linh có quan hệ gì sâu xa hơn nữa.
Cho nên bây giờ nhớ lại những lời tối qua mình nói hươu nói vượn, cô chỉ cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra.
Lúc cô mang tâm trạng thấp thỏm bất an bước vào bộ phận nghiên cứu phát triển, lại phát hiện sắc mặt của vài đồng nghiệp đều rất lạ. Hai đồng nghiệp nữ đôi mắt đặc biệt sáng đóa. Điền Điềm rất hiểu họ. Bình thường chỉ khi nào tổng giám đốc tạt vào bộ phận nghiên cứu phát triển, ánh mắt của họ mới lấp lánh như vậy.
Hôm nay làm sao vậy? Không lẽ tổng giám đốc đến thật ư? Nhưng trước đó không có tin tức và động tĩnh gì cơ mà!
Điền Điềm bật máy tính, cầm ly đi đến chỗ đặt bình nước. Một bóng dáng cao to vừa đi ra từ phía đối diện. Ánh mắt của cô ban đầu vốn đờ đẫn vì đang mải nghĩ đến chuyện thất thố sai lầm tối qua, bỗng cảm thấy có chút quái dị, ngước đầu nhìn người đó.
Đây... đây là ai?
Âu phục quen thuộc, vóc dáng cao to quen thuộc. Thậm chí đến mái tóc ngắn màu đen xõa tung này cũng quen thuộc nốt. Hai năm qua mỗi ngày cô đều làm tùy tùng kiêm giúp việc...
Nhưng mà!
Mắt kính gọng vàng âm u biến mất rồi, thay thế vào đó là đôi mắt dài hẹp thâm thúy hiện lên rõ rệt. Dưới sống mũi cao là bờ môi mỏng mà nghiêm túc. Bộ râu quai nón đã được cạo sạch sẽ, chỉ để lại chiếc cằm bóng loáng, có vài vụn râu màu xanh nhạt.
Rất đẹp trai, cũng rất có khí chất khái nho nhã. Thậm chí còn có chút mùi vị của thục nam.
Trời ơi!
"Giám... Giám đốc!" Điền Điềm quả thật không dám tin vào mắt mình, đây có thật là Diệp Linh mà mình luôn oán thầm là tên đồ tể nho nhã ư?
"Ừ." Diệp Linh không thèm liếc nhìn cô mà trực tiếp đi lướt qua.
Lúc sáng mở cuộc họp bộ phận, bầu không khí rõ ràng náo nhiệt hẳn lên. Một nữ đồng nghiệp to gan hỏi: "Giám đốc, tại sao anh đột nhiên lại cạo sạch râu vậy?" Hỏi rất mơ hồ, rõ ràng là một trạch nam kỹ thuật, tại sao bỗng chốc hóa thân thành tinh anh đẹp trai phong độ.
Diệp Linh không hề ngẩng đầu: "Để tránh có người nói tôi là đồ tể nho nhã."
Mọi người sững sờ, rồi bật cười lớn tiếng. Điền Điềm cười rất khổ sở. Thì ra hôm qua cô thật sự nói ra rồi sao? Trời ạ!
Trước ngày tăng ca cuối tuần, Điền Điềm cố tình dựa vào kinh nghiệm mình có chuẩn bị những món mà Diệp Linh thích nhất. Thật ra anh cũng chưa từng nói gì, chỉ là kết luận mà cô đúc kết từ việc quan sát mà ra.
Ngày hôm sau bận hết cả buổi sáng, buổi trưa Điền Điềm đem phần cơm đã hâm nóng đưa đến trước mặt Diệp Linh. Anh quả nhiên giãn nhẹ hàng mày, nhìn cô một lát.
Hai người cắm đầu mà ăn, mười phút sau đã xử lý xong. Cô đứng dậy định đến phòng nghỉ, anh bỗng lấy hai tấm vé xem phim trong ngăn kéo, đặt lên trên bàn.
"Ngày mai tăng ca xong cùng đi xem phim."
"Hả?"
"Thế nào?" Anh nhướn mày nhìn cô. Không thể không nói, Diệp Linh sau khi cạo sạch râu còn đeo kính áp tròng, dù cho nhướn mày làm bộ dáng âm trầm, cũng khiến người ta cảm thấy thoải mái hơn trước rất nhiều.
"Nhưng mà..." Mặt cô nóng lên: "Những chuyện như xem phim, người ta sẽ tưởng là chúng ta hẹn hò."
Ánh mắt của anh chậm rãi thu về, dừng lại trên mặt bàn, trầm mặc hết hai phút.
"Đây vốn là một cuộc hẹn."
Điền Điềm không nhớ bản thân làm sao bước ra khỏi phòng làm việc của Diệp Linh được. Chỉ là làm việc suốt buổi chiều này cô có chút không tập trung, cứ nghĩ đi nghĩ lại câu nói bình thường nhưng rất mãnh liệt kia.
Đây vốn là một cuộc hẹn.
Đây vốn là một cuộc hẹn.
Không lẽ... BOSS Diệp đối với cô...
Cô nghe thấy tiếng tim đập của mình, bùm bùm như muốn nhảy ra ngoài.
Giống như... hẹn hò, cô cũng bằng lòng.
Dù cho hôm nay không phải giám đốc đẹp trai, mà là giám đốc râu ria của mấy ngày trước, cô cũng bằng lòng.
Nhưng mà... tại sao cô lại bằng lòng đến thế?
Hôm sau Điền Điềm thức dậy rất sớm. Làm món cơm chiên trứng mặc dù đơn giản nhưng lại là món tủ của mình, vui vẻ bước xuống lầu. Vừa bước vài bước hướng về trạm tàu điện ngầm thì nghe thấy phía sau có người gọi mình.
Cô ngoảnh đầu.
Audi màu đen, tổng giám đốc mặc áo đơn giản, đứng thẳng người bên cạnh xe, mỉm cười nhìn cô.
"Tổng giám đốc, thật trùng hợp." Cô ôm lấy hai hộp cơm, mỉm cười lễ phép.
"Không trùng hợp." Anh đích thân mở cửa xe, một tay chủ động cầm lấy đồ cô đang ôm trong lòng: "Anh đến đón em."
"Hả?" Cô đứng trước cửa xe bất động: "Có chuyện gì sao?"
"Hôm nay là cuối tuần, ở bên anh một ngày nhé." Anh cúi đầu nhìn cô mỉm cười, gương mặt anh tuấn kiên nghị như trong mơ: "Em còn chưa mời lại anh, quên rồi sao?"
"À... Xin lỗi, tổng giám đốc, hôm nay tôi phải tăng ca. Bên bộ phận có việc gấp." Lý do của cô rất trọn vẹn.
Cố Diễm nhìn cô một lát: "Đưa di động cho anh."
Điền Điềm ngoan ngoãn đưa điện thoại cho anh. Anh gọi đi: "Lily, thông báo cho giám đốc Diệp, Điền Điềm hôm nay không rảnh, để anh