Disneyland 1972 Love the old s
Anh Quá Âm Hiểm

Anh Quá Âm Hiểm

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321234

Bình chọn: 8.5.00/10/123 lượt.

t một cách mãnh liệt. Người đàn ông đối diện từng là nhân vật trên bìa tạp chí sang trọng, cũng là "Viên kim cương Vương Lão Ngũ*" nổi tiếng nhất thành phố.

*Viên kim cương Vương Lão Ngũ: Ám chỉ người đàn ông độc thân giàu có.

"Điền Điềm." Anh cởi áo khoác đen của mình, cũng nới lỏng cà vạt một chút, đến cả dáng ngồi cũng đẹp đến bức người: "Thật xin lỗi khi đột nhiên sắp xếp bữa ăn này."

"Đâu có đâu có. Có thể cùng tổng giám đốc ăn cơm, vốn là vinh dự của tôi." Dưới ánh mắt chứa đựng ý cười nhẹ của anh, cô không ngờ mình có thể bình tĩnh chào hỏi như vậy.

Cố Diễm gật gật đầu: "Món ăn ở nhà hàng này rất ngon. Em thích ăn gì?"

"Cái gì cũng được, đây là lần đầu tiên tôi đến, nghe theo anh cả." Trọng điểm không phải là ăn, mà là tổng giám đốc đại nhân tại sao lại chỉ điểm muốn cùng cô ăn cơm!

Một hồi ăn rồi nói hết một tiếng đồng hồ, Điền Điềm vẫn rất kiên nhẫn chờ đợi. Nhưng Cố Diễm lại không nhắc đến nguyên nhân, mà ngược lại nhẫn nại giới thiệu tinh hoa của từng món ăn cho cô nghe.

Hai người cũng nói đến giải chuyên cần của hôm nay, nói đến công việc của bộ phận nghiên cứu phát triển. Điền Điềm trước giờ đối với những dự án kỹ thuật đều có quan điểm của riêng mình, lúc bàn về vấn đề chuyên sâu hơn, đã làm cho Cố Diễm hoàn toàn nhập tâm cùng cô thảo luận vấn đề.

Điền Điềm cũng đã ăn xong, Cố Diễm thậm chí còn ném quyển sổ tay luôn mang theo bên mình cho Điền Điềm, để cô viết ra những kiến nghị đối với kinh doanh của công ty ban nãy vừa nói ra. Điền Điềm cuối cùng cũng nhịn không nổi, hỏi: "Tổng giám đốc, tại sao hôm nay anh phải cùng tôi ăn cơm?"

Khi cô hỏi câu này, thật sự chưa có ý nghĩ vượt qua ranh giới nào cả. Cô chỉ hiếu kỳ thôi.

Cố Diễm mỉm cười.

"Có lẽ là do anh trúng tiếng sét ái tình của em?"

Thanh âm trầm thấp, mang theo ý cười mê hoặc.

Điền Điềm chớp chớp mắt, khẽ lắc đầu.

" 'Tiếng sét ái tình' là một thứ nhận định rất cảm tính, là phản ứng sinh lý đặc biệt đối với người khác giới." Cô nghiêm túc nói: "Tôi không có tướng mạo khuynh quốc khuynh thành, cũng chẳng phải tuyệt thế giai nhân, có lẽ cũng không thể hấp dẫn dược phản ứng sinh lý của tổng giám đốc."

Bốn từ "Phản ứng sinh lý" trực tiếp khiến Cố Diễm sặc cả ngụm trà.

Anh chau mày.

Cô gái Điền Điềm này, theo như điều tra không phải gia cảnh rất trong sạch, cũng chưa từng yêu sao? Thế nhưng lời nói trần trụi kinh hồn đến nỗi khiến người ta suy nghĩ viển vông cô cũng có thể nói ra được. Nhưng nhìn dáng vẻ của cô... thật sự là một vấn đề mà học thuật đang tìm cách lý giải.

"Những cô gái làm ngành kỹ thuật đều thú vị như em ư?" Cố Diễm bật cười: "Chỉ là một bữa cơm, em đừng nghĩ nhiều quá. Nếu như em cảm thấy băn khoăn khó xử, vậy đổi lại lần sau em mời."

Những lời đó quả thật đủ sức khiến người ta phải suy nghĩ sâu xa, nhưng Điền Điềm căn bản không có khả năng này, cô rất khách sáo, ngoan ngoãn mỉm cười đáp: "Nhất định, nhất định."

Ăn xong bữa cơm, tổng giám đốc còn có việc bèn lái xe đi trước. Chiếc Audi màu đen dốc lòng hoàn thành nhiệm vụ đưa cô đến cửa một quán ăn khác, lúc đó cũng đã 8 giờ hơn.

Điền Điềm trước đó không dám chậm trễ, cô cũng đã uống nửa bình rượu vang nhỏ. Lúc này bước đi có chút choáng váng, khó khăn lắm mới tìm thấy cửa phòng. Trước giờ đám trạch nam trạch nữ của bộ phận mà tổ chức tiệc, lúc nào cũng khí nóng ngút trời, sao hôm nay trong phòng lại im lặng thế?

Cô đẩy cửa, chưa nhìn đã lên tiếng trước: "Thật xin lỗi, em đến trễ..."

Rồi im bặt.

Người ngồi trên chiếc ghế chủ tọa hướng ra cửa, cặp kính gọng vàng và gương mặt lạnh như băng kia, cả chiếc cằm mọc đầy râu rất giống như một tên đồ tể nho nhã. Không phải BOSS Diệp Linh thì còn ai nữa?

Khó trách mọi người yên lặng chẳng khác gì đang ăn cơm ở hội nghị. Anh rất ít khi tham gia bữa ăn họp mặt của bộ phận, nhưng thường xuyên thanh toán, thật không ngờ hôm nay anh lại đích thân đến đây!

"Ông thọ cuối cùng cũng đến rồi!" Lão Hạ chỉ vào đống ly chén bừa bộn trên bàn: "Đúng là không có ý tứ, phạt uống ba ly!"

Điền Điềm nhận lấy ly rượu, bật cười lớn khiến mọi người hài lòng. Lúc cô nâng ly chuẩn bị uống, thanh âm thâm trầm của Diệp Linh bỗng truyền đến.

"Ngày mai không cần đi làm ư?"

Mọi người xấu hổ, bầu không khí cũng nặng nề. Điền Điềm lập tức điều chỉnh lại, bàn tay nhỏ huơ nhẹ: "Không sao không sao, tửu lượng của tôi rất tốt."

Một ly, hai ly, ba ly...

Cô là ông thọ, cho nên về lý thì phải ngồi cạnh Diệp Linh. Diệp Linh lộ ra vài phần ý cười, những đồng nghiệp khác nhìn thấy, lại tiếp tục trò chuyện trong bầu không khí thân thiện.

Mặc dù Điền Điềm có chút tửu lượng, nhưng hôm nay lúc cô cùng tổng giám đốc ăn đồ tây, đã ăn hết một số rau cải xanh và hoa quả. Bây giờ vừa rượu vang trộn rượu trắng, lập tức cảm thấy nhức đầu.

Trong lúc mơ màng, cô nghe thấy giọng nói quen thuộc hỏi mình: "Tại sao bây giờ mới đến?"

Cô còn chưa say hoàn toàn, bèn giả vờ như không có gì nói: "Có người bạn có việc gấp. Tôi đã xin phép với Lão Hạ rồi."

Sau đó có một đoạn ký ức cô không nhớ rõ lắm. Chỉ nhớ ăn xong cơm rồi, mọi người lại hát karaoke trong phòng ba