XtGem Forum catalog
Anh Ở Phía Sau Em

Anh Ở Phía Sau Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325454

Bình chọn: 7.00/10/545 lượt.

ho tất cả những ý tưởng điên rồ văng ra khỏi đầu anh ta.

Vì sao anh ta cứ luôn làm khó tôi cơ chứ, rõ ràng là tôi có làm gì anh ta đâu?

Sao không phải viết về lần đầu tiên nhặt được tiền, lần đầu tiên đánh nhau, lần đầu tiên đi xin việc làm, lần đầu tiên ăn tôm hùm hay thịt đà điểu… Tại sao lại là mối tình đầu?

Tôi căm ghét mối tình đầu nhiều như căm ghét loài gián. Viết cái gì trong bài đây, chẳng lẽ lại bày tỏ sự nguy hiểm và đáng ghét của bọn gián, sau đó giới thiệu thêm công thức chế tạo thuốc diệt côn trùng gây hại à?

Không biết có phải vì vẻ mặt của tôi biểu cảm quá đặc biệt giữa một đám người đang vui vẻ hay không mà cuối giờ Mr.Ngô gọi tôi lên văn phòng.

- Em có gì không hài lòng với đề bài của tôi à? –Ngô Giang điềm nhiên hỏi tôi.

- Dạ, không ạ. –Thật ra tôi cực kì không hài lòng.

Anh ta nhíu mày vẻ không tin.

- Thế sao lúc ấy em lại vò nát tờ giấy đang cầm trong tay?

Chết thật, tôi kiềm chế cảm xúc kém quá, vì không thể trút giận vào người khác nên phát tiết vào tờ giấy.

- Đề bài của thầy làm em xúc động quá.

Tôi xúc động đến nỗi muốn đánh người ấy chứ.

- Thật à? Tôi lại tưởng em không thích đề bài ấy nên định cho em làm đề khác.

Cái gì? Thật hay đùa vậy, sao không nói sớm?

- Nếu em cảm thấy đề bài không có vấn đề gì thì…

- Có, có vấn đề rất lớn ạ. –Tôi vội vã ngắt lời.

Ngô Giang mỉm cười, đôi mắt màu hạt dẻ ánh lên tia hứng thú.

- Vấn đề gì?

- Là…à… đúng rồi, em quên hết chuyện về mối tình đầu rồi ạ. –Trong lúc rối trí tôi lỡ miệng bịa ra một lý do ngu ngốc không để đâu cho hết.

Có vẻ như Mr.Ngô cũng không tin tưởng cho lắm nhưng không vặn vẹo thêm, ngược lại còn vô cùng chân thành hỏi tôi.

- Em xác định là muốn đổi đề bài chứ?

- Vâng ạ.

- Nếu đổi rồi thì không thể chọn lại nữa đâu. Đề này ngắn hơn nhưng khá là khó đấy.

Khó đến đâu cũng không thể so với cái đề tình đầu đáng ghét kia được. Tôi mang dáng vẻ của chiến sĩ dũng cảm sẵn sàng hy sinh ở mặt trận, kiên quyết đổi đề bài.

- Không sao ạ, em muốn đổi đề.

Ngô Giang đột nhiên nở nụ cười chói sáng đến mức tôi cảm thấy có lẽ mình nên đeo kính râm vào cho khỏi loá mắt. Anh ta bình tĩnh nói rành mạch từng tiếng.

- Đề bài của em là “Hãy viết thư tình cho tôi”.

Não bộ của tôi ngừng hoạt động trong năm giây.

Anh ta vừa nói gì vậy? Viết thư tình? Cho anh ta?

Tôi bắt đầu nghi ngờ mình bị lãng tai.

- Thầy vừa nói gì cơ ạ?

- Tôi nói đề bài của em là “Hãy viết thư tình cho tôi”.

- Cho ai ạ?

- Cho tôi.

Sau khi tín hiệu từ tai truyền lên não, qua bộ phận xử lý thông tin, não bộ bảo tôi rằng: Đồ đần, đập đầu vào tường đi!

Ah… ah… ah… Ngu quá đi mất!

Làm sao tôi có thể trông mong rằng “Ngô vặn vẹo” sẽ cho tôi một cái đề bài nghiêm túc cơ chứ.

Rõ ràng là tự bê đá đập chân mình mà.

- Thầy ơi, em…

- Không được chọn lại, tôi đã dặn em trước rồi. Em cũng đã đồng ý.

Nhưng khi đó tôi không biết đề bài của anh cái sau biến thái hơn cái trước.

- Được rồi, em về đi! Nhớ nộp bài đúng hạn! –Ngô Giang vui vẻ xua đuổi tôi.

Thế đấy, giờ thì tôi đã hiểu thế nào là ở hiền gặp xúi quẩy.

Cái đề mới này đúng là giống y như lời anh ta nói, ngắn hơn đề cũ. Đề cũ có tám chữ còn đề mới chỉ có sáu chữ, “ngắn” hơn nhiều thật đấy!

Giá mà tôi thi vào ngành y để làm bác sĩ ngoại khoa, Ngô Giang không thể cả đời không vào bệnh viện được. Chỉ cần có mặt tôi ở đấy thì tôi nhất định sẽ làm cho anh ta chỉ lấy máu cũng đau đến phát khóc.

Đáng tiếc tôi thi vào luật, mà tôi dám cá là trong lĩnh vực này Ngô Giang thông minh hơn tôi cả trăm lần, chắc chẳng bao giờ có chuyện tôi có cơ hội hãm hại anh ta đâu.

Khi còn là học sinh, ai mà chẳng phải học viết thư trong giờ ngữ văn, nhưng đấy là viết thư cho người thân, bạn bè, chẳng có giáo viên nào dạy viết thư tình cả.

Tôi nhìn tờ giấy trắng trước mặt, ngẩn người nửa giờ đồng hồ mà vẫn không nặn ra được chữ nào. Ngô Giang đúng là đầu óc có vấn đề, giữa thời buổi mà chỉ nhấp Facebook một phát là bày tỏ được tình cảm anh ta lại bắt tôi đi luyện viết thư tình.

Thời gian nộp bài càng ngày càng gần mà tôi cứ viết lại bỏ, viết lại bỏ. Viết thư tình khó là một chuyện, đối tượng lại còn là Mr.Ngô thì mức độ khó tăng gấp vài chục lần. Cứ nghĩ đến việc viết mấy câu sến súa kiểu như “anh lúc nào cũng ở trong tâm trí em” hay là “em không thể sống thiếu anh”… là tôi nổi hết cả da gà da vịt.

Cái đề bài quái gở này chắc chỉ có Ngô Giang mới nghĩ ra, không hiểu mục đích đến trái đất của anh ta là gì nữa, chẳng lẽ là để gây thù chuốc oán với tôi?

Ngày mai là hạn chót phải nộp bài, nếu có thư viết sẵn thì chỉ cần chỉnh sửa một chút rồi dịch sang tiếng Anh là được. Nhưng hiện giờ tôi không có gì cả.

Cả một đêm tôi ngồi bịa lung tung ra một cái thư dở èo, chả ra đâu vào đâu. Biết thế này chẳng thà tôi viết về sự chán ghét dành cho loài gián và công thức thuốc diệt côn trùng gây hại còn dễ hơn.

Đúng là sai lầm một lần, ôm hận ngàn thu.

Lạc Cầm đột nhiên nhắn tin hỏi tôi.

“Cậu đang làm gì thế?”

“ Viết thư tình.”

“Cho ai?”

“Ngô Vặn Vẹo”

“Thật à? Cậu viết dài không?”

“Chán òm, đọc như kiểu thư xin trợ cấp thất nghi