
i yêu quý, đi, chúng ta đi đánh phó bản cấp năm hai đi.
Vì thế Bánh bao đi theo anh vào phó bản cấp năm hai, khi đó cô đang ở
trong phòng mình, cũng không dám mở loa quá lớn, cô có thể nghe được
tiếng cha mẹ cãi nhau bên ngoài. Nhưng tiếng cãi nhau này cô đã nghe từ
nhỏ đến lớn, thậm chí cô đã quen học bài, đọc sách, chơi trò chơi trong
tiếng cãi nhau của bọn họ. Mỗi lần cô vừa ra khỏi phòng, bọn họ sẽ giả
vờ như không có chuyện gì.
Phó bản cấp năm hai vẫn như cũ, cô đi theo sau chiến sĩ Hoang Hỏa, thỉnh thoảng lại ra đánh đánh mấy con quái xung quanh.
" Từ nhỏ đến lớn, Tiểu Mộc được anh quan tâm cái gì? ! Chuyện tôi hối hận nhất trên đời là gả cho thằng khốn như anh! !"
"Cô tưởng chỉ có cô hối hận? Tôi cũng hối hận đã cưới người đàn bà chanh
chua như cô đấy. Đừng có chuyện gì cũng lôi Tiểu Mộc vào, nếu cô không
muốn chăm sóc nó thì để cho người khác chăm sóc."
"Anh nói cái gì?! Đồ khốn kiếp, nếu không vì con anh tưởng tôi muốn sống với anh sao! !"
...
Nghe tiếng cãi cọ cô biết cha lại uống rượu, bên ngoài lại có thứ gì đó bị đập nát, cô ngừng đánh quái:
[ Tổ đội '> Thù Tiểu Mộc: Sư phụ, Tiểu Mộc đi đây một chút.
[ Đội trưởng tổ đội '> Thánh Kỵ Sĩ: Ừ, nhóc chọn chế độ theo đuôi đi.
Vì thế nữ thích khách tự động đi theo chiến sĩ Hoang Hỏa, Bánh bao mở cửa
đi ra ngoài, tiếng khắc khẩu bên ngoài liền ngừng bặt. Mẹ Bánh bao lập
tức cúi người thu dọn mảnh vỡ bình hoa, mắt bà vẫn còn hoe đỏ nhưng
giọng nói rất dịu dàng: "Đã trễ thế này sao còn chưa ngủ?"
Ba Bánh bao quả nhiên nồng nặc mùi rượu, ông xoa đầu Bánh bao: "Mau đi ngủ đi, còn chạy lung tung ba đánh bây giờ."
Vì thế Bánh bao quay về phòng, đóng cửa lại, tiếng cãi cọ bên ngoài lại
bùng lên nhưng lần này đè thấp xuống một chút. Cô lại điều khiển nữ
thích khác giết quái, im lặng suốt cả hành trình.
[ Đội trưởng tổ đội '> Thánh Kỵ Sĩ: Đánh xong lượt này thì đi ngủ đi, thức đêm quá sẽ thành gấu mèo đó.
[ Tổ đội '> Thù Tiểu Mộc: Tiểu Mộc muốn về trường học.
[ Đội trưởng tổ đội '> Thánh Kỵ Sĩ: ?
Nước mắt Bánh bao lặng lẽ rơi trên bàn phím:
[ Tổ đội '> Thù Tiểu Mộc: Tiểu Mộc muốn về trường học.
Bang chủ đại nhân lập tức cảm thấy cô không ổn, trong lòng anh dâng lên sự lo lắng khó hiểu:
[ Đội trưởng tổ đội '> Thánh Kỵ Sĩ: Làm sao vậy?
Bánh bao không trả lời, anh vội vàng gọi điện thoại cho cô. Bánh bao bắt
máy, cô cố gắng khiến cho giọng nói mình có vẻ bình thường một chút, nói với anh rằng không có việc gì, chỉ là ba mẹ cãi nhau thôi. Câu yếu ớt
như vậy lại khiến Bang chủ đại nhân đau lòng khôn xiết. Thậm chí anh còn băn khoăn có phải bệnh ngây thơ cũng sẽ truyền nhiễm hay không, anh cảm thấy dường như toàn bộ IQ lẫn EQ của mình đều hạ xuống mức âm: "Nếu
nhóc không muốn ở nhà thì nói với ba mẹ là mình đã tìm được việc làm
thêm vào kỳ nghỉ hè."
"Nhưng mọi người trong trường đều về nhà cả rồi..."
"Đến chỗ anh." Lời vừa ra khỏi miệng Bang chủ đại nhân liền hối hận, mình
đang làm gì thế này! Nhưng còn cô... Bang chủ đại nhân nhanh chóng quyết định: "Đến Vỏ sò xám làm công, ở tạm nhà anh cũng được, dù sao anh cũng ít khi về đầy."
Đối với Bánh bao mà nói, điều kiện này quá hấp
dẫn, cô luôn làm bộ rời xa anh nhưng không có giây phút nào cô quên được anh. Cứ mãi chần chừ không rõ rốt cuộc mình muốn chạy thật xa, thật xa
khỏi thế giới này, hay chỉ hy vọng được gần anh thêm chút nữa.
Mà Bang chủ đại nhân thì cho rằng im lặng là đồng ý: "Nhà nhóc ở đâu?"
Bánh bao đọc địa chỉ, anh rõ ràng rất rành chỗ đó, nhanh chóng tính toán
hành trình: "Một giờ rưỡi chiều mai, anh đứng ở đầu đường Sư Phong chờ
nhóc. Nhóc biết chỗ đó chứ? Anh nhớ gần đó có cái siêu thị Hoa Liên Bắc
Kinh."
Bánh bao rất hồi hộp, cảm thấy như đang hẹn nhau bỏ trốn: "Dạ, em biết rồi."
Vì thế Bang chủ đại nhân gác điện thoại, sau đó tâm tình bỗng nhiên cáu
kỉnh lạ thường --- Cha mẹ cái kiểu gì vậy! ! Nghĩ đến ngày mai Bánh bao
sẽ đến đây, anh vội vàng đi dọn dẹp nhà cửa. Chỗ này chỉ là nơi nghỉ
tạm, đồ đạc mang đến cũng không nhiều lắm, hơn nữa cũng không nấu cơm ở
đây, trong phòng cũng không đến nỗi bừa bộn. Sau khi Bang chủ đại nhân
sắp xếp đồ đạc trở về vị trí cũng ngạc nhiên với hành động của mình,
chẳng phải chỉ là một cô nhóc muốn tới ở nhờ thôi sao, có cần nôn nóng
đến vậy không?
Vì thế Bang chủ đại nhân có tật giật mình lại chạy đi xáo trộn đồ đạc lại lần nữa, xáo xong tùy tiện nằm xuống sô pha,
tiện tay rút điếu thuốc ra hút. Lát sau anh vươn tay cho tàn thuốc vào
gạt tàn trên bàn, đột nhiên bừng tỉnh, anh tiến nhập trạng thái thông
minh tuyệt đỉnh, lĩnh ngộ ra —— Sở Hán, chẳng lẽ mày thích cô ấy rồi? ! !
Tâm tình Bang chủ đại nhân vào lúc đó là một hàng dấu chấm than vĩ đại, sau đó màn hình tắt phụt im lặng tuyệt đối, đúng là một đòn sấm sét phá
trời quang ngay giữa đêm.
Trời ạ, chẳng lẽ ngây thơ cũng truyền nhiễm sao?sssssssssssssss Xế chiều hôm sau,
bang chủ đại nhân xuất hiện tại giao lộ Sư Phong đúng hẹn. Bánh Bao cũng đã chờ ở đó. Cô kéo chiếc vali nho nhỏ, mặc áo sơ mi tay lở màu trắng,
phối với quần short jeans màu xanh nhạt, tóc cột