
ột cái nhún vai như muốn nói:chuyện thường
tình ở huyện. Còn nói về Tuyết Lan, lúc nó, nhỏ và Gia Long băng qua
đường, cô ta đã biết nó nhìn thấy hắn nên liền hôn hắn một cái, nhìn vẻ
mặt nó sững sờ, Tuyết Lan thấy thích thú lắm, hơn nữa lúc đó lại đột
nhiên có một chiếc xe chạy ngang qua che tầm mắt của nó lại, không cho
nó thấy hắn đẩy cô ta ra, đúng là ông trời cũng giúp cô ta mà. Lúc nó
bước vào, nhìn vẻ mặt của nó, Tuyết Lan thừa biết nó đang rất khó chịu,
điều đó khiến cô ta thấy vui nhưng liền sau đó, khi thấy hắn chỉ toàn
chú ý vào nó, Tuyết Lan tức tối lắm, ngay cả ăn gì cũng phải hỏi ý kiến
của nó, cô ta chỉ hận không băm vằm được nó ra. Bây giờ, Tuyết Lan cảm
thấy bản thân như người thừa ở đây, hắn thì chú ý vào nó còn anh thì chỉ toàn nhìn nhỏ, điều đó khiến Tuyết Lan tức tối lắm, không lẽ cô ta
không đẹp bằng nó và nhỏ sao? Làm gì mà hai người họ lại say mê hai đứa
nó đến vậy? Nhỏ thì cô ta chẳng quan tâm nhưng còn nó, chính nó đã cướp
mất hắn từ cô ta, nếu không có sự xuất hiện của nó, hắn sẽ là của cô ta, chỉ riêng cô ta mà thôi. Nghĩ đến đó, máu trong người Tuyết Lan như sôi lên, dù cố giấu đi sự cay độc nhưng vẻ ngoài đáng yêu của Tuyết Lan
cũng bị ảnh hưởng một chút và nhỏ đã nhìn thấy điều đó nhưng rất nhanh,
nhỏ quay đi, vờ như không biết gì cả.
Sau khi giải quyết xong nồi lẩu, nó và nhỏ về học bài tiếp, hắn và Gia Long thì đi làm việc còn
Tuyết Lan thì bị đưởi khéo về nhà với lí do:hắn và Gia Long đi xem công
trình, chán lắm. Hai tuần sau, nó và nhỏ bước vào kì thi tốt nghiệp không chút âu lo và
bước ra với tâm trạng nhẹ nhõm, hai đứa đã làm bài rất tốt, chắc chắn sẽ đạt thành tích cao. Sau khi công bố kết quả, người có số điểm cao nhất chính là nó còn thứ hai chính là nhỏ. Nhân dịp hai đứa tốt nghiệp, hắn cùng Gia
long đã tổ chức một bữa tiệc nhỏ tại nhà. Buổi sáng, hai người đuổi khéo hai đứa đi ra ngoài để ở nhà nấu nướng và dọn dẹp, đến gần tối mới gọi
hai đứa về. Vừa bước vào nhà, hai đứa đã bị hắn và Gia Long bịt mắt lại
và dẫn vào trong. Đến nơi, hai người mới bỏ tay ra. Nhìn những thứ trước mắt, hai đứa không kiềm được giọt nước mắt hạnh phúc. Trên bàn là những món ăn mà nó và nhỏ thích nhất, nào là súp nấm, cơm chiên bọc trứng,
canh trứng, lại còn có cả bánh sakura nữa. Nhưng điều khiến nó và nhỏ
khóc chính là những vết thương trên tay hắn và Gia Long, nắm tay hắn, nó nghẹn ngào nói:
- Cám ơn anh, hic, em hạnh phúc quá, anh có đau lắm không?
- Không, em đừng khóc, anh không sao đâu, chỉ cần em vui, anh làm gì cũng được hết – Hắn mỉm cười, lấy tay lau đi giọt nước mắt còn vương trên mi nó – Có phải em nên thưởng cho anh không?
- Anh muốn em thưởng cái gì? – Nó mỉm cười, trong lòng vô cùng ấm áp – Anh muốn gì em cũng sẽ cho anh hết
- Em nói đó nha, không được từ chối đâu đó – Hắn cười gian
Không đợi nó kịp trả lời, hắn đặt vào môi nó một nụ hôn rồi ngước lên nhìn nó, mỉm cười:
- Món quà của em, anh đã nhận được rồi, anh đang rất vui em biết không?
Nó đơ người nhìn hắn, khi nhận thức được vấn đề, gương mặt nó dần đỏ ửng lên, nó ngại ngùng nói:
- Anh kì quá đi, Giao Châu và Gia Long đang ở đây mà – Nó đánh nhẹ vào ngực hắn
- Vậy mà tui tưởng bà quên luôn sự có mặt của tui rồi chứ – Nhỏ lên tiếng trêu chọc nó rồi quay sang nhìn Gia Long – Phải không anh?
Gia
Long cười cười không đáp và bất ngờ cúi xuống hôn nhỏ, một nụ hôn rất
nhanh nhưng cũng đủ để khiến nhỏ hoá thành quả cà chua<đỏ mặt ý
mà>. Nhìn vẻ mặt nhỏ, nó bật cười:
- Vậy mà bà nói tui, không
biết ai vừa mới được hôn vậy ta? – Nó lè lưỡi ra trêu nhỏ rồi quay sang
nhìn Gia Long mỉm cười – Em giao con bạn ngốc này cho anh đó nha, anh
nhớ chăm sóc nó thật tốt đó, hihi
- Dĩ nhiên rồi, em cứ yên tâm – Gia Long gật đầu, ánh mắt vô cùng nghiêm túc.
Nó nhìn hắn mỉm cười, nó cảm thấy an tâm khi nhỏ đã tìm được một bến bờ
hạnh phúc để trao thân gửi phận và nó cũng vậy, nghĩ đến đó, lòng nó
tràn đầy hạnh phúc, mọi nghi ngờ đều biến mất bởi vì chỉ một tuần nữa
thôi, nó và hắn sẽ chính thức kết hôn, sẽ chính thức thuộc về nhau.
Đứng cãi nhau với nhỏ một lát, cả bọn kéo nhau lên bàn ngồi ăn, vừa ngồi
xuống được vài phút, chưa kịp cầm thìa lên thì tiếng chuông cửa đã vang
lên inh ỏi. Nó định đứng dậy để đi mở cửa thì đã bị hắn đẩy xuống ghế,
hắn mỉm cười:
- Để anh mở cho.
Nói rồi, hắn đi nhanh ra cửa, miệng thầm rủa người khách bất lịch sự làm gián đoạn bữa tiệc
Cánh cửa vừa mở ra, hắn đơ người 3 giây rồi mới lên tiếng:
- Lan, em đến đây có chuyện gì không?
- Dạ không, em ở nhà buồn chán quá nên đến tìm anh chơi cho vui – Tuyết
Lan mỉm cười rồi chớp mắt nhìn hắn – Anh không thích em đến chơi sao?
Nói rồi, Tuyết Lan lén nhìn vào trong nhà, nhìn thấy băng rôn treo trên
tường, cô ta đã thầm đoán được hắn đang tổ chức tiệc mừng, muốn đuổi cô
ta về sao? Không có cửa đâu, nghĩ vậy, Tuyết Lan buồn bã nhìn hắn:
- À, em hiểu rồi, thì ra nhà anh đang có tiệc thân mật, xem ra em phá đám rồi, thôi em về đây.
- Khoan đã, thôi, em vào trong ăn với bọn anh cho vui, dù gì em cũng là
người tro