Anh Là Đồ Khốn Nhưng…..em Yêu Anh

Anh Là Đồ Khốn Nhưng…..em Yêu Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324031

Bình chọn: 10.00/10/403 lượt.

ic, em lỡ lời mà, tha cho em đi mà, huhu – Nhỏ năn nỉ.

- Anh sẽ xử lí em sau – Gia Long nói một câu chắc nịch – Và lần này không nhẹ nhàng đâu.

Nghe anh nói xong, nhỏ đứng năn nỉ không biết mệt. Trong lúc hai người đang

“xử lý chuyện riêng tư”, hắn đến ngồi cạnh nó, dịu dàng nói:

- Em thấy khoẻ chưa?

- Cũng không sao đâu anh, em chỉ thấy hơi ê ẩm, đau nhất là ở tay và chân – Nó cười

- Em thật là, đi đứng kểu gì không biết, mai mốt cấm em ra ngoài luôn – hắn cau mày

- Hơ, thôi mà, đâu phải tại em đâu, lúc đó là đèn đỏ mà, hic, anh mà nhốt em trong nhà chắc em chết vì chán quá – Nó nhõng nhẽo.

- Không là không – hắn quả quyết.

- Hứ, anh nhớ nha, em-không-thèm-nấu-ăn, không thèm làm gì hết, chỉ nằm chơi thôi – nó dỗi

- Em cũng biết làm khó người khác quá ha? Ít nhất thì trước khi lành hẳn

thì em không được ra ngoài khi không có anh đi theo – Hắn nhượng bộ.

- Ừ, hihi

Sau đó, nhỏ ở lại với nó cho tới khi cô y tá báo hết giờ thăm bệnh, còn hắn và Gia Long lấy lí do có việc, nhanh chóng ra về để đi điều tra xem ai

đã lái xe đụng nó. Địa điểm: Biệt thự nhà họ Vũ……..

- Anh làm ăn cái kiểu đó hả? – Tuyết Lan tức giận hét lên trên điện thoại.

- Làm sao tôi biết được? Đột nhiên có người nhào ra cứu cô ta, tôi cũng đâu có muốn.

- Đúng là ăn hại mà, lo mà trốn đi, nếu không muốn vào tù.

- Cái gì chứ? Còn tiền của tôi?

- Đừng có mà mơ, không làm được việc mà đòi tiền hả?

Nói xong, Tuyết Lan tắt máy và gọi cho Trang Linh:

- Alo, chuyện gì vậy?

- Thất bại rồi, số cô ta cũng lớn lắm.

- Vậy sao? – Cô lạnh nhạt đáp, cố che đi sự vui mừng của mình.

- Phải, lần sau tao sẽ không thất bại nữa.

- Mày lại muốn làm gì?

- Tao sẽ chia rẽ anh Phong và nó, chỉ cần anh Phong ghét nó, anh ấy sẽ bỏ nó, hahaha – Cô ta cười lớn.

- Tuỳ mày thôi, tao có việc rồi, nói chuyện sau đi.

- Sao mấy hôm nay mày kì lạ vậy? Đừng nghĩ tới chuyện phản bội tao, mày còn nợ tao một mạng đó – Tuyết Lan đe doạ.

- Mày đừng đoán bừa, chuyện đó tao biết, không cần nói đâu.

Nói rồi, Trang Linh cúp máy, khẽ thở dài. Dĩ nhiên là cô nhớ, cô không sao

quên được cái ngày mà Tuyết Lan đưa cô về từ cõi chết, kể từ đó, hai

người thành bạn thân, hay nói đúng hơn cô trở thành nô lệ của Tuyết Lan. Trừ khi cô trả cho Tuyết Lan món nợ này, không thì cô sẽ chẳng thể nào

bỏ đi được.

Sau khi nói chuyện với Trang Linh, Tuyết Lan gọi cho một người nào đó:

- Giết hắn đi, làm cho kín đáo.

- Vâng thưa cô, hãy giao cho chúng tôi.

Cô ta tắt máy rồi ngồi bày mưu tính kế để *** hại nó.

Tại khách sạn Diamond……………………

- Vậy sao? Cám ơn các anh

- Không có gì, chúng tôi chỉ làm đúng nhiệm vụ thôi.

- Ngày mai tôi sẽ chuyển tiền cho các người.

Tắt điện thoại, Eric càng chắc chắn vụ tai nạn của nó là do sắp đặt. Theo

như điều tra, kẻ lái xe đã chết còn người chủ mưu đứng đằng sau vẫn đang là ẩn số. Eric thở dài, có lẽ đây là một vụ không đơn giản, còn cô gái ở bệnh viện ngày hôm nay, anh có linh cảm mạnh mẽ rằng cô ta có liên quan mật thiết đến chuyện này.

Sáng hôm sau, Eric đến thăm nó, anh tặng cho nó một bó hoa, mỉm cười:

- Em đã thấy khoẻ hơn chưa?

- Woa, đẹp quá, cám ơn anh – Nó cười tươi – Em cũng thấy khá hơn rồi, chỉ có điều chân em vẫn còn đau.

- Vậy à? Khi nào em được ra viện?

- Chắc khoảng 2 ngày nữa, anh sẽ ở Việt Nam bao lâu? – Nó mỉm cười

- Khi nào xong việc anh sẽ về Mỹ, không ngờ mới đến Việt Nam đã gặp lại em – Eric xoa đầu nó – Chúng ta đúng là có duyên nhỉ?

Nó hơi rụt đầu lại vì cảm thấy ngại, như cũng hiểu ra, anh bật cười và rút tay về:

- Anh xin lỗi, anh không có ý làm em ngại – Anh mỉm cười – Đây là thói quen của anh thôi.

- Tức là anh gặp cô gái nào cũng làm như vậy à? – Nó cười

- À không, chỉ với cô em gái của anh thôi, em khiến anh nhớ đến con bé

- Nhìn anh vậy mà thương em gái quá nhỉ? – Nó nháy mắt

- Em đang trêu anh đấy à? Thật ra anh cảm thấy có lỗi với con bé nhiều hơn – Eric cười buồn

- Tại sao vậy? – Nó ngạc nhiên

- Vì anh quá bận rộn với công việc nên thường không dành nhiều thời gian

cho nó – Anh mỉm cười – Nhưng con bé vẫn rất thương anh.

Nó mỉm cười:

- Em nghĩ sau khi về nước, anh nên cùng con bé đi chơi, chắc con bé sẽ vui lắm đó

- Anh cũng nghĩ vậy, thôi, xin phép em, anh phải về đây, anh phải ra sân

bay đón bố – Anh mỉm cười – Anh sẽ trở lại thăm em vào ngày mai nhé!

Nói rồi, anh quay đi, nó vội kéo Eric lại:

- Nãy giờ lo nói chuyện, em quên nói chuyện này nữa – Nó mỉm cười – Cám ơn anh đã cứu em.

- Không có gì đâu cô bé, anh đi đây – Eric lại xoa đầu nó – mau chóng bình phục nhé.

- Cho em gửi lời hỏi thăm ba anh nha.

- Ừ, anh sẽ chuyển lời.

Nói rồi, Eric quay đi, ra đến cửa anh nhìn thấy hắn, anh gật đầu chào rồi

nhanh chóng rời khỏi bệnh viện. Hắn đẩy cửa bước vào, giọng nói đều đều

nhưng ẩn chứa một chút khó chịu:

- Sao anh ta có vẻ vội vã vậy?

- À, anh ấy nói phải đi đón ông John, hôm nay anh không đến công ty à? – Nó mỉm cười

- Ừ, hôm nay anh đi xem xét mấy công trình của tập đoàn, chân em đỡ đau chưa?

- Vẫn còn đau lắm, em chưa tự đứng lên được, chỉ có thể vịn vào bàn mà đi thô


XtGem Forum catalog