
ỏ quá cứng lại còn bó sát vào chân nó. Chân ố đau quá, bây giờ nó chỉ muốn ngã quỵ xuống hoặc là tháo đôi dày chết tiệc này ra
khỏi chân. Chân nó càng ngày càng đau, đối với người mẫu đôi chân là một trong những thứ quý gái nhất vậy mà nó đối sử với chân nó chẳng tốt
chủt nào. Hai chân nó bắt đầu khụy xuống thì... Một bàn tay rắn chắc đỡ
lấy nó, cảm giác này thật êm ấm thật quen thuộc. Nó quay lại nhìn và bây giờ thì nó không biết nói gì hết cả.
- Em không sao chứ?
- Không ạ.
William cúi sát xuống mặt nó tới mức nhìn từ xa người ta có thể nhần
rằng nó với William chuẩn bị Kiss nhau. Đẩy tay William za khỏi người
mình nó đã tự đứng được.
- Nhìn em tối hôm nay rất...
- Em biết anh định nói em giống quả cà chua.
- Mẹ em không dạy em khi ngắt lời người khác là bất lịch sự hay seo? Anh có định nói em giống quả cà chua đâu. Anh định nói là trông em rất đẹp.
- Oh.
Mặt nó đỏ bừng lên. Đây hông phải lần đầu tiên nó được khen đẹp nhưng lần này nó thấy rất khác.
- Em mún ngồi một chỗ nào đó hông? Ở đây lạnh lắm đấy.
Nó khẽ gật đầu. William dẫn nó tới một căn phòng mà nó đoán là phòng đọc sách. Ngồi xuống một chiếc salon đến bây giờ nó vẫn còn đỏ mặt.
- William
- Gì vậy?
- Em có thể...có thể...
- Sao nào, em nói đi.
Nó bít nói thế nào bây giờ, chẳng lẽ lại nói là Em mún kiss anh. Nó cố
gắng hít thật sâu, mọi việc đều ổn nó cứ coi như là lần đầu tiên bước
lên dàn catwalk đi.
Túm lấy cổ áo William nó kéo lại ngần phái mình nó nhướn người lên và
môi nso chạm vào môi William. Cảm giác ngọt ngào khó tả nó còn ngọt và
thơm hơn những viện kẹo. Tay William ôm chặt lấy eo nó, lần mò khắp
người nó. Nó đã hôn William rất lâu hôn đến khi nó thấy ghẹt thở mới
thôi.
- Từ sau anh đừng uống nhìu rượu nữa nhé.
- Ưm. Tối nay em đpẹ lắm, màu đỏ hợp với em lắm.
- Đây là lần thứ 2 trong một tối anh khen em đẹp zùi. Mà em mặc váy màu đỏ đẹp sao anh lại nói giống quả cà chua chín.
- Bởi vì nếu em đẹp thì sẽ nhìu người để ý đến, anh không thích như zậy. Với cả em mặc váy đỏ nhìn trông đẹp anh sẽ mún ăn thịt em. Ăn sống đó,
không ai ăn cà chua chín đâu.
Nói xong William cúi xuống hôn vào cổ nó.
- Rose, Roxy Rose em ở đâu vậy? Em lớn zùi chùng ta không còn thời gian chơi đùa đâu.
Tiếng của Jessica làm William ngừng lại.
- Em phải đi rồi.
- Ưm không sao đâu. Anh đợi được 5 năm thì 5 ngày nữa cũng chẳng seo cả.
Nó bước ra khỏi căn phòng và một niềm vui nho nhỏ giâng trng lòng có lẽ bởi vì nso đã trả hết nợ một cách đúng nghĩa.
Ngồi trên máy bay nó lên face, blog để kheo lần đi Anh
của nó. Khoe lấy lệ thui chứ thực ra nó chỉ làm vậy để giết thời gian.
Ec... Nó có điện thoại, là ông ngoại của nó.
- Cháu chào ông.
- Cháu thấy vui khi ở Anh chứ.
- Vâng ạ. Cháu còn vui vì nhiều chuyện khác nữa cơ ạ.
- Chuyện gì vậy?
- Cháu sắp được dự cuộc họp hội đồng quản trị của tập đoàn lớn nhất thế giờ tất nhiên là phảii vui rồi.
- Ông mừng vì cháu thấy vui nhưng đây không phải một trò đùa để cháu tới học phá đâu. Ông mau cháu không làm gì để ảnh hướng tới danh tiếng của
gia đình.
- Vâng ạ. Cháu lớn rồi mà. Cháu biết mình lên và không lên làm gì.
- Nghe cháu nói vật là ông mừng rồi. Bây giwof ông có việc bận. Nói chuyện với cháu sau.
- Cháu chào ông.
Jessica bước tới đem theo cho nó một cốc sữa nóng.
- 5 Ngày nữa em có cuộc họp với ban quản trị tập đoàn K&Q. Vì vậy em muốn chuẩn bị thật tốt.
- Chị biết. Chị định sẽ thông báo cho một số tạp chí thời trang sẽ đến
cuộc họp đó. Như vậy thì không chỉ những tạp chí kinh tế mà cả tạp chí
thời trang đều biết em được ủy quyền của ông ngoại tới dự cuộc họp.
- Như vậy cũng được ạ.
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Vừa xuống sân bay nó có ngay một cuộc họp báo. Nó có năm ngày để chuẩn
bị, đúng hơn là có 5 ngày để ngốn hết chỗ tài liệu của tập đoàn K&Q. Máy sấp tài liệu đó dài một cách kinh khủng khiếp. Trong đó có nghi
thông tin của các cổ đông tập đoàn K&Q, bộ máy điều hành, công việc
kinh doanh trong 10 năm trở lại đây. Ngoài ra ông nso còn gửi cho nó về
kế hoạc đầu tư để có gì nó còn biết đường ứng phó.
Vừa bước xuống xa limo máy ảnh chớp lia lịa làm nso chói
cả mắt. Phù... ban giám đốc công ti cũng thông minh đấy chứ. Biết nó bị
đám nhà báo bao vậy lên đã cho bảo vệ đứng sẵn ở cửa. Nó bước vào trong
tòa nhà K&Q, nơi đây có lẽ còn sang trọng hơn trụ sở chính của
R&R. Nó được dẫn vào bên trong một phòng khách đi sau nó là Jessica. Có rất nhiều nhân viên trong tòa nhà nhìn nó, lần này thì nó không cười cũng chẳng vẫy tay, ngẩng cao đầu và bước đi, Jessica cũng lẳng lặng
bước đi theo nó trên tay ôm một đống tài liệu.
Nó được dẫn vào một căn phòng trong đó có khaonrg 10 người ngồi trong
một chiếc bàn dài, và 2 người nữa chắc là thư ksi nghi biên bản ngồi ở
phía ngóc trong. Nó bước tới một chiếc nghế bỉnh thản ngồi xuống. Mấy
ông trong ban quản trị nhìn nó không được thiện cảm cho nắm. Một lúc sau thì chủ tịch tập đoàn K&Q bước vào. Nhưng đi sau