
i
với cậu, cô ấy còn đòi đi theo nữa đấy. Nhưng cô ấy đang mang thai,
không thích hợp tới những chỗ như thế này nên tớ mới không cho theo !”
“Èo… Thích chết đi được mà còn bày đặt ra vẻ” Nhất Huy nhìn Thiên Vũ cười ám muội
“Ờ thì… tớ có nói là không thích đâu… À mà dạo này cậu sao rồi ? Có tìm được cô nàng nào vừa ý chưa ?”
“Nói chung cũng có… nhưng mà không được thuận lợi cho lắm” Ra vẻ thiểu
não, nghĩ đến trận cãi vã hôm trước với bạn gái, Nhất Huy nhăn mặt “Cô
ấy nói tớ là người vô tâm, chẳng để ý gì đến cô ấy cả”
“Sao lại nói thế ? Cậu bỏ mặc bạn gái cả tuần lễ à ?”
“Nếu thế thì tớ đâu có tức, còn đằng này… dù rất bận nhưng tớ vẫn luôn
dành thời gian cuối tuần cho cô ấy. Thế mà chỉ có mỗi việc tớ không biết cô ấy thích màu gì thôi mà đã làm lớn chuyện rồi. Cậu thấy có tức không chứ ? Cô ấy không nói thì làm sao tớ biết được ?”
“Có nhiều chuyện không cần nói mà cần phải quan sát mới biết chàng trai
trẻ à !” Vũ ra vẻ ta đây dày dạng kinh nghiệm đang giáo huấn đàn em
khiến Nhất Huy có chút bực mình
“Vậy cậu có chắc là mọi chuyện liên quan đến Vi cậu đều biết rõ cả thông qua quan sát không ?”
“Đương nhiên là chắc chắn rồi, cô ấy làm gì, đi đâu tớ còn biết. Huống hồ chi là sở thích của cô ấy !” Vũ khẳng định chắc nịch
“Cậu tự tin quá nhỉ ? Vậy chuyện cô ấy mượn…” Nói tới đây Nhất Huy biết
mình đã hố nên đột nhiên im bặt… nhưng đã quá muộn… đối với những chuyện liên quan đến Vi thì Vũ vô cùng nhạy cảm nên không thể có chuyện Vũ
không để ý câu nói vừa rồi được
“Cậu nói Vi mượn cái gì ? Sao tự nhiên đang nói mà nửa chừng rồi khựng lại thế ?”
“À… ý tớ muốn nói là chuyện Vi mượn cuốn sách tâm lý học của tớ... cậu
có biết không ấy mà” Nhất Huy toát mồ hôi lạnh, 2 vợ chồng này đúng là
làm mình đau tim thật
“Mượn sách tâm lý học của cậu à ? Thế thì việc gì mà phải giấu tớ, hành
động của cậu đang rất mờ ám đấy, rốt cuộc là có chuyện gì ?” Nhìn ánh
mắt sắc bén như đang tra khảo của Vũ khiến Nhất Huy ớn lạnh cả xương
sống
“Ờ… thì… ờ… “ Trong lúc cấp bách, Nhất Huy không thể tìm ra được lý do
nào hợp lý cả. Thật đáng xấu hổ ! Mang danh là chuyên gia tâm lý thế mà
lại bị thằng bạn thân hù cho hoảng sợ thế này. Người ta nói, nếu mỗi
người đều có một khắc tinh của mình thì chắc chắn khắc tinh của Nhất Huy chính là Vũ rồi. Haizz.... Bản lĩnh của chuyên gia đâu, mau trở lại đây coi nào, plsssssssssssss…. Thật đúng là tình huống dở khóc dở cười mà !
“Thì… tại vì cô ấy nói muốn tìm hiểu tâm lý của đàn ông nhưng sợ cậu
cười nên cô ấy mới không cho tớ nói ấy mà” cuối cùng Nhất Huy cũng nặng
ra được một lí do
“Cậu nói dối ! Mắt cậu đang liếc về bên phải kìa” Vũ càng ngày càng tỏ vẻ hình sự
A a a a a a a…. Điên mất thôi ! Không ngờ cậu ấy lại dùng chính cái kiến thức mà mình đã dạy cậu ấy để đối phó với mình >_< Nhất Huy vò
đầu bứt tóc nhưng rồi cũng đành chịu thua
“Thôi được rồi ! Cậu làm ơn tha cho tớ đi ! Áp lực này… tim tớ không
chịu nổi… cậu cho tớ hít thở một chút rồi tớ sẽ nói sự thật cho cậu
biết” Hic… Xin lỗi Nhật Vi, không giữ được lời hứa với cậu rồi
“Được ! Cậu nói đi !”
“Chuyện là thế này…”
---------------------------------
“Anh về rồi à ? Đi có vui không ? Có gặp Nhất Huy không ?” Vi tỏ vẻ lo lắng, chẳng biết Nhất Huy có để lộ chuyện gì không nữa
“Ừm có. Cậu ấy cũng đã nói với anh chuyện của em rồi. Rốt cuộc là sao
đây ? Tại sao đột nhiên em lại cần số tiền lớn đến như thế ?” Vũ tỏ ra
lo lắng không biết Vi đang gặp chuyện gì
“Em… em… tại vì bạn em cần nên em thay nó mượn thôi !” Vi ấp a ấp úng,
thầm trách Nhất Huy sao không chịu giữ lời hứa, lần sau gặp phải cho cậu ta một trận mới được…
“Thật sao ? Vậy sao không nhìn thẳng vào mắt anh ! Nhìn vào mắt anh và
lập lại thử xem nào !” Lần thứ 2 trong ngày… Vũ quả thật rất có khiếu
trong việc tra khảo người khác… không đi làm cảnh sát quả thật uổng phí…
“Bạn em… bạn em…” Vi rất sợ nhìn vào mắt Vũ mỗi lần như thế, nó làm Vi
chẳng thể nào nói dối được… miệng Vi cứ cứng đơ như bị đóng băng
“Anh cứ tưởng chúng ta vốn không cần giấu diếm nhau chuyện gì nữa chứ !
Ra là chỉ có mình anh nghĩ vậy ! Thôi được ! Em không muốn nói anh cũng
không ép” Ánh mắt Vũ lại lộ lên những tia u ám, Vũ lạnh lùng quay lưng
đi vào phòng…
Nhìn thấy phản ứng của Vũ, Vi biết Vũ chắc chắn đã hiểu lầm rồi, cô cảm
thấy mình không thể giấu anh được nữa... Cô không muốn anh biết chuyện
này là vì sợ rằng sẽ gợi lên nỗi đau trong anh nhưng không ngờ vô tình
lại làm tổn thương anh như thế…
“Vũ ! Anh nghe em nói đã… chuyện không phải như anh nghĩ đâu... em... em cần số tiền lớn như thế vì em muốn đưa cho mẹ anh để bà ta không làm
phiền anh nữa !” Vi nói trong khi giọng run run như sắp khóc “Nhưng em
không muốn anh gặp bà ta nên mới giấu anh như thế !”
Vừa nghe nhắc đến mẹ, Vũ bỗng khựng lại, các giác quan như tê liệt đi,
quá khứ lại ùa về khiến anh chết đứng, ngay cả thở cũng rất khó khăn…
Thấy Vũ không có phản ứng gì, Vi tiến đến phía trước anh để xem biểu hiện của anh thế nào…
Mặt… mặt Vũ lúc này trắng bệch, mồ hôi túa ra như người đang bị s