Duck hunt
Anh Không Thích Phụ Nữ, Nhưng...anh Yêu Em, Cô Bé Ạ !

Anh Không Thích Phụ Nữ, Nhưng...anh Yêu Em, Cô Bé Ạ !

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321733

Bình chọn: 8.5.00/10/173 lượt.

u Vi hồi nào mà Vi không hề hay biết, làm Vi giật thót

cả mình

“Kệ tớ ! Không liên quan tới cậu”

“Cậu đang giận à ?”

“Không có !” Vi cố ý quay mặt đi chỗ khác

“Thôi mà ! Cho tớ xin lỗi đi ! Tớ hứa sẽ không trêu trọc cậu vậy nữa. Mình huề nhé”

“Tại sao cậu lúc nào cũng xin lỗi trong khi cậu không có lỗi vậy ? Từ nhỏ tới giờ lúc nào cậu cũng thế !” Vi cáu gắt

“Ơ… tớ…” Bất ngờ vì cậu hỏi của Vi, Thiên Vũ cũng chẳng biết phải trả

lời như thế nào. Quả thật Vũ không biết lí do vì sao Vi lại giận như vậy nhưng vì không muốn Vi không vui nên Vũ mới xin lỗi để Vi bớt giận, nào ngờ lại còn làm Vi tức giận hơn, haizzz… sao con gái phức tạp thế nhỉ ?

Thấy bộ dạng lúng túng khó xử của Thiên Vũ, Vi chợt nhận ra hình như… mình đã ngang ngược một cách quá đáng rồi thì phải…

Tỏ vẻ hối lỗi “Tớ… tớ xin lỗi” Vi lí nhí

“Không cho !”

Không tin vào câu mình vừa nghe, Vi ngơ ngác ngước lên nhìn Vũ

“Tớ không cho lỗi của tớ đâu, cậu không cần xin nữa, tớ nhất định không cho cậu đâu” Câu nói của Thiên Vũ làm Vi phải bật cười

“Giờ thì chịu cười rồi nha ! Vậy thì mình huề nhé !” Nắm bắt ngay thời cơ, Vũ liền cầu hòa

“Ừm… tớ xin lỗi”

“Đã nói là không cho mà sao cậu cứ xin hoài thế hả ? Tối nay đừng có lén lút mà trộm lỗi của tớ đó nha” Vũ làm vẻ mặt dí dỏm

“Cái cậu này… thật là…” Vi lại phì cười, thế là hòa bình đã lập lại ^^

---------------------------------------

“Chà… đúng như Thiên Vũ đã quảng cáo nhỉ ? Tài nghệ của cháu quả thật không tệ đó Nhật Vi !” Cụ Ngạn cười móm mém

“Dạ… bà quá khen rồi ! Cháu nấu ăn cũng tạm được thôi ạ !”

“Bà nói đúng đó ! Em nấu ăn ngon như vậy nên từ nay em phải nấu cho anh

nhiều một chút, đừng bắt anh nấu nữa đó nha !” Vũ nheo mắt nhìn Vi

“Ơ ?” Vi hơi bất ngờ vì Thiên Vũ đột nhiên thay đổi cách xưng hô, làm Vi cũng chẳng biết phản ứng như thế nào nhưng… quả thật cảm giác không tệ

^^

“Này ! Tuy bà ở vùng quê nhưng đừng tưởng bà không biết chuyện nhé. Thời đại này không còn chuyện vợ phải lo nấu nướng, giặt giũ cho chồng nữa

đâu. Cả 2 phải chia sẻ với nhau để vợ bớt nặng nhọc chứ, bà nói đúng

không Vi ?”

“Dạ… đúng rồi đó bà” Vi mỉm cười khoái chí

Thiên Vũ chỉ biết nhúng vai, 1 cái miệng làm sao mà cãi lại 2 cái miệng được chứ, đành chịu thua thôi.

“À mà bà này ! Lát nữa tụi cháu sẽ ra suối bắt cá, chiều nay bà không

cần chờ tụi cháu về ăn cơm đâu, tụi cháu về hơi trễ nha bà”

“Được rồi ! Bà biết rồi, hai đứa cứ đi chơi thoải mái đi ! Về trễ một

chút cũng được !” cụ Ngạn vừa cười vừa nháy mắt với Thiên Vũ làm Thiên

Vũ có chút ngượng ngùng

----------------------------------------

“Này ! Sao lúc nãy tự nhiên cậu thay đổi cách xưng hô vậy ?” Vi không khỏi thắc mắc

“Đương nhiên rồi ! Tụi mình là vợ chồng mà, xưng hô cậu-tớ không phải

rất kì lạ sao ? Mất công bà lại thắc mắc nữa, cậu cũng phải thay đổi

cách xưng hô trước mặt bà đó nha”

“Ơ… không được đâu… tớ không quen…” Vi ngập ngừng

“Nếu vậy thì cậu cứ đi giải thích cho bà hiểu đi nhé !”

“Cái này… thôi được rồi… đổi thì đổi vậy !” Vi ỉu xìu

“Thế mới ngoan chứ ! Cậu đi nhanh lên, sắp tới suối rồi đó” Một nụ cười

gian xảo xuất hiện trên khuôn mặt Vũ, sau đó biến mất rất nhanh, đủ để

Vi không kịp nhận ra

“Ừm !” “Tới rồi nè !”

“Oaaaaa…. Đẹp thiệt đó ! Đứng từ xa nhìn đã rất đẹp rồi, giờ đến gần lại càng đẹp hơn, hùng vĩ quá đi mất !” Mắt Vi long lanh như được nhìn thấy đá quý

“Này ! Cậu nhanh xuống đây đi, nước mát lắm !” Thiên Vũ đứng dưới suối vẫy tay gọi

“Ừm tớ xuống liền, mà sao… cậu lại cởi áo ra vậy ?” Vi hơi ngượng ngùng

“Xuống suối thì phải cởi áo ra chứ, lỡ như bị ướt mặc về sẽ bị cảm lạnh đấy. Cậu cũng nên cởi ra thì hơn !” Vũ cười gian

“Hứ… cậu…cậu từ khi nào mà lại ăn nói nham nhở như vậy hả ? Với lại mình chỉ bắt cá thôi mà chứ đâu có tắm suối đâu, chỉ cần cẩn thận 1 chút là

không bị ướt chứ gì !”

“Để xem nhé !” Vũ nhúng vai

“Giờ cậu chỉ tớ bắt cá đi !” Vi phấn khởi ra mặt

“Ừm đơn giản lắm ! Chỉ cần cậu đứng yên bất động một lát sẽ có cá bơi

đến gần cậu, đến lúc đó nhanh tay bắt lấy nó thôi, à mà nhớ quy tắc khúc xạ ánh sáng đấy nhá”

“Tức là sao ?” Vi tròn mắt

“Lúc trước cậu mua bằng tốt nghiệp phổ thông hay sao vậy ?” Vũ lại giở giọng trêu chọc

“Ừm đúng rồi đó, lúc đó tớ với cậu cùng đi mua mà, cậu không nhớ sao ?”

Vi cũng không chịu thua kém “Mà cậu nói nhanh đi ! Quy tắc khúc xạ ánh

sáng tức là sao ?”

“Tức là cậu thấy con cá dưới nước ở vị trí đó nhưng thật ra nó không

phải ở vị trí đó mà ở một vị trí khác gần đó, do khúc xạ ánh sáng nên

cậu tưởng nó đang ở vị trí đó nhưng thật ra nó không ở vị trí đó… cậu

hiểu không ?”

“Làm ơn nói tiếng Việt đi, cậu đang nói tiếng gì thế ? Tớ nghe chẳng

hiểu gì cả ? Là cậu cố ý nói dài dòng như thế để cho tớ không hiểu đúng

không ?” Vi lườm Vũ

“Haha… không có nha ! Tớ đang cố giải thích cho cậu hiểu mà !” Nụ cười của Vũ rõ ràng đã thể hiện rõ mọi ý đồ

“Hứ… còn làm bộ dạng ngây thơ với tớ nữa hả ? Rốt cuộc là cậu có muốn

chỉ hay không đây, cậu có tin tớ cho cậu uống nước suối không hả ?”

“Rồi ! Rồi ! Tớ chỉ liền đây, làm gì mà nóng thế ?