
ao giờ quản em nữa.”
Tô Tiểu Lai kinh ngạc ngẩng đầu, sau đó đờ đẫn lắc đầu mạnh mẽ, nước mắt nhanh chóng đong đầy hốc mắt, cái câu “Anh sẽ không bao giờ quản em nữa.” có thể nói đã khơi dậy ngàn tiếng vang trong lòng cô, cô đã từng khát vọng có ngày như vậy, tự do tự tại, vô tư vô lo, nhưng đến khi thực sự đạt được, vì sao lại thấy khó chịu như vậy?
Nước mắt cuối cùng cũng không khống chế được rơi xuống, “Anh, không cần, em không cần, anh đừng không để ý đến em, sau này em sẽ không bao giờ tự làm theo ý mình, không bao giờ chọc anh tức giận, không bao giờ... hu hu hu anh...”
Trình Thiếu Phàm đứng bất động, thản nhiên liếc mắt qua cô, rồi dời ánh mắt ra chỗ khác, dùng ngữ khí hết sức chân thật đáng tin nói, “Buổi chiều sẽ có người giúp em đưa hành lý tới, sau này em ở trường đi.” Nói xong nhấc chân bước đi, cũng không thèm để ý đến Tô Tiểu Lai vẫn còn nức nở ở sau.
Tô Tiểu Lai không biết lấy dũng khí ở đây, đi lên kéo anh lại, nước mắt nước mũi tèm lem trên mặt, “Anh, anh không được bỏ mặc em như thế!” Cô đúng là nóng nảy, nhìn vẻ mặt trong trẻo lại lạnh lùng hờ hững của anh trai, tim cô như siết lại, cô không muốn anh đối với cô như vậy, cô không hề muốn.
Trình Thiếu Phàm dừng lại, dường như có chút do dự, nhưng chỉ hai giây sau anh liền khôi phục vẻ lạnh lùng như trước, hơi dùng sức đẩy tay cô ra, cũng không quay đầu lại, tự nhiên bước đi.
Tô Tiểu Lai khóc to, không còn sức lực ngồi bệt xuống đất, miệng còn gọi, “Anh, anh ơi...”
Dịch Xuyên Thần đi đến bên cạnh cô, ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng lau nước mắt vương trên khóe mắt cô, giống như dỗ dành trẻ con, “Tiểu Lai, ngoan nào, đừng khóc nữa, anh em không cần em, anh sẽ làm anh em được không?”
Tô Tiểu Lai khóc càng ngày càng to, “Không cần, em muốn anh em, em muốn anh em cơ... Nhưng anh ấy không bao giờ quan tâm đến em nữa, hu hu hu ..”
Anh nhẹ nhàng ôm cô vào trong lòng, thở dài, an ủi nói, “Anh em không phải không còn quan tâm đến em nữa đâu, tin anh đi.”
***
“Tiểu Lai, anh cậu giận cậu không thèm để ý đến cậu cũng đúng thôi, nói thật nhá, chuyện đêm không về ký túc có thể tha thứ, quan trọng nhất là cậu cứ ngang nhiên đi cùng một người đàn ông, cô nam quả nữ ở cùng một đêm, hơn nữa người đàn ông này lại là bạn của anh cậu, người đàn ông tôn nghiêm như anh cậu thấy cái chuyện lộn xộn này không bùng nổ mới kỳ lạ ấy.” Từ Tố đứng bên cạnh Tiểu Lai, gằn giọng trách móc.
“Đúng, Tố Tố nói rất có đạo lý.” Lí Ly ở một bên tỏ vẻ đồng ý.
Tô Tiểu Lai cúi đầu ngồi trên giường, yên lặng thở dài.
“Bây giờ đã biết hối hận chưa?” Lâm Vi Vi vỗ vai cô, đặt mông ngồi phịch bên cạnh.
Tô Tiểu Lai không lên tiếng.
“Tiểu Lai, anh cậu thật sự không thèm để ý đến cậu đấy chứ? Nói không chừng hôm nay chỉ nhất thời tức giận mới nói vậy thôi, chờ anh ấy hết giận sẽ đến tìm cậu thôi.”
Tô Tiểu Lai trầm mặc không nói. Chỉ có cô biết lần này lành ít dữ nhiều, bởi vì anh cô không hề tức giận mắng mỏ đánh chửi, không truy cứu nguyên nhân, ngay cả khi cô khóc lớn náo loạn lên anh cũng đều làm như không thấy, có thể thấy được lần này anh rất thất vọng về cô. Sau sự việc này anh cô có nói chuyện ngữ khí cũng rất lãnh đạm, lại còn ánh mắt lạnh lẽo sâu thắm ấy, giống như lưỡi kiếm đâm vào tim cô. Cả đời này cô cũng không dám nhớ lại việc sáng này, cô rất hy vọng tất cả chuyện vừa xảy ra kia chỉ là một giấc mộng mà thôi _ _||
“Kỳ thật bây giờ cứu vãn vẫn còn kịp, chỉ cần cậu thành tâm.” Từ Tố nói một câu kéo Tô Tiểu Lai thoát ra khỏi suy nghĩ của mình.
“Thật vậy hả? Cậu có cách gì vậy?” Tô Tiểu Lai đứng bật dậy, hai mắt sáng ngời nhìn Từ Tố.
“Cuối cùng cậu cũng có phản ứng rồi! Tớ còn sợ cậu biến thành câm điếc ấy, được rồi, thật ra rất đơn giản.” Cô nàng ra vẻ thâm trầm nói, “Cậu về nhà anh cậu đi.”
Ánh mắt Tô Tiểu Lai trở nên ảm đạm hơn vừa nãy, lại ngồi lên giường, một lúc lâu sau mới nói, “Anh tớ đã nói tớ phải ở trường, anh ấy không muốn gặp lại tớ rồi.”
Từ Tố tức giận không muốn nói, lôi mạnh cô nàng, hung thần buông một câu đầy nhiệt huyết, “Từ khi nào cậu trở nên nhu thuận như vậy hả? Chỉ có tiếp cận anh ấy cậu mới có cơ hội tranh thủ nhận được sự tha thứ của anh ấy thôi. Tóm lại, cậu phải về nhà ngay, ở lì nhà anh ấy cho tớ.”
“Nhưng tớ về rồi anh ấy cũng không để ý đến tớ.” Tô Tiểu Lai buồn rầu nói.
“Tô Tiểu Lai, thế ở trường học anh ấy sẽ để ý đến cậu sao hả? Tớ nói thật cho cậu biết nhá, anh trai cậu thật là vĩ đại quá đi, mơ ước của anh ấy là tre già măng mọc, anh ấy sao phải vì cậu mà phải treo cổ lên cây chết chứ?” Từ Tố như chịu nội thương, khó nhọc nói, “Còn có La San, tớ cam đoan không đến năm ngày, tuyệt đối cô ta sẽ thường xuyên lui tới chỗ anh cậu.” Câu này đương nhiên chỉ dùng để dọa Tô Tiểu Lai.
Quả nhiên có hiệu quả, vừa nghe nhắc đến La San, cuối cùng Tô Tiểu Lai cũng không kiềm chế được, cắn răng nói, “Bây giờ tớ sẽ thu xếp đồ đạc về nhà.”
Hai người còn lại đều giơ ngón tay cái về phía Từ Tố. Có ý là, cậu là số một, chỉ có cậu mới xử lý được con nhỏ cứng đầu Tô Tiểu Lai kia.
Từ Tố cũng không quên tự hào về mình, quay về