XtGem Forum catalog
Anh, Em Sai Rồi

Anh, Em Sai Rồi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325472

Bình chọn: 9.00/10/547 lượt.

a nhìn bệnh tình của cháu hiện giờ, quyết định không đưa cháu đi cùng nữa.”

“Ông Trình bị bệnh ạ? Có nghiêm trọng không dì?” Nghĩ lại, cô cũng đã nhiều năm không gặp ông Trình rồi, sao đột nhiên ông lại đột nhiên bị bệnh chứ? Trong lòng Tiểu Lai buồn bã, chỉ mong ông không có việc gì là tốt rồi. Cô còn nhớ rõ, có năm nào ông Trình về nước thăm Thiếu Phàm, còn tặng cô bộ truyện tranh hài nhiều tập rất hay, khiến cô vui sướng coi làm bảo bối đến giờ.

“Dì cũng không rõ lắm. Nghe nói sức khỏe ông ấy vẫn tốt, cũng không biết sao đột nhiên lại ngã bệnh. Sáng nay thiếu gia cũng mới nhận được tin thôi.” Dì Chu cũng cảm thấy kì lạ, hai ngày trước ông ấy vẫn tốt đẹp mà, còn bảo là muốn đi du lịch nữa, sao nói ngã bệnh liền ngã bệnh ngay vậy?

“À, đúng rồi. Thiếu gia nói là trong thời gian này , cháu phải ở lại đây dưỡng bệnh cho thật tốt, dù thế nào cũng không cho cháu đi.”

Sao anh lại làm vậy chứ??? Dù có ở cách xa như thế nào vẫn không quên quản thúc cô. Thật là!!

“Vậy còn khóa học chính trị của cháu làm thế nào bây giờ?” Tô Tiểu Lai đột nhiên nhớ ra, mình vẫn còn nhiệm vụ gian khổ này.

“Cậu ấy không có nhắc đến. Nếu không cháu gọi điện cho cậu ấy hỏi xem.” Dì Chu đề nghị.

Cô không muốn mở miệng hỏi anh chuyện này đâu.

“Thôi, bỏ đi.” Tiểu lai duỗi tay, nằm trở lại giường.

***

Trải qua vài ngày nghỉ ngơi, Tiểu Lai bắt đầu khỏe hơn và vui vẻ trở lại. Mỗi ngày dì Chu đều bị cô làm cho nhức đầu. Biệt thự Trình gia một thời gian rồi không hề náo nhiệt như vậy, nhưng hiện giờ Tô Tiểu Lai thấy mình cũng bị dọa cho phát hoảng rồi, cô đi đến đâu cũng có người đi theo, cô đã nói với họ không biết bao nhiêu lần câu: “Đừng-có-đi-theo-tôi-nữa!!! Tôi sẽ không trốn ra ngoài đâu.” Nhưng có nói thế nào thì những người đó vẫn cung kính đáp lại một câu duy nhất với cô: “Đây là mệnh lệnh của thiếu gia trước khi rời đi, mong Tiểu Lai tiểu thư thứ lỗi.”

Tiểu Lai cảm thấy mình sắp phát điên rồi, hóa ra đây là sự trừng phạt của anh trai đối với cô.

Trải qua lời xin xỏ được quay về nhà trọ thất bại lần thứ n, Tô Tiểu Lai bám riết không tha, lần thứ n+1 thong thả đi đến bên dì Chu nói: “Dì Chu, dì có thấy thoải mái không ạ?”

Dì Chu nhắm mắt dưỡng thần, hưởng thụ sự phục vụ miễn phí của Tiểu Lai.

“Nếu không con lại xoa bóp vai cho dì nữa nhé?” Cô tươi cười, ân cần hỏi.

“Ừ. Mà Tiểu Lai này, con học được cách mát xa này ở đâu vậy? Thật sự rất thoải mái.” Dì Chu không nhịn được khen cô vài câu.

Tô Tiểu Lai khúc khích cười, có thể không thoải mái được hay sao? Trước kia cô toàn đi mát xa cho những nhân vật quan trọng, những người đó lại còn trả đầy tiền cho cô nữa. Dì Chu, dì được hưởng thụ sự phục vụ miễn phí thế này, hẳn dì sẽ cho con một con đường sống đúng không??

“À vâng. Dì Chu à, dì xem, con ở đâu đã nhiều ngày như vậy rồi, con cũng không nên quấy rầy dì lâu như vậy…” Tô Tiểu Lai còn chưa nói ra một tràng thao thao bất tuyệt đã bị dì Chu cắt ngang.

“Được rồi, được rồi. Con chê bà già như ta hay lải nhải, nhiều lời phải không?” Dì Chu làm bộ dạng chịu oan ức.

Tô Tiểu Lai nóng nảy: “Con làm sao có thể ghét bỏ dì được. Dì trông trẻ đẹp như thế này cơ mà.” Tóm lại là khoe khoang và nịnh nọt phụ nữ là họ xinh đẹp thì không có gì sai cả.

Nghe được câu khen, dì Chu lập tức vui bẻ: “Vẫn là Tiểu Lai của chúng ta nói dễ nghe nhất. Tốt lắm, dì cũng không muốn làm khó dễ nữa, ngày mai dì sẽ sai người đưa con trở về.”

“Thật sao ạ?” Cô có điểm không tin, trước kia xin xỏ dì Chu không dễ như thế này mà, hôm nay sao lại như vậy? Mà thôi, cô quan tâm làm gì, có thể tự do là tốt rồi.

“Con biết dì Chu thương con nhất mà.” Nói xong còn thơm chụt một cái vào má dì Chu.

“Con bé xấu xa này,” Dì Chu mặt hơi hơi đỏ lên.

Tô Tiểu Lai lúc đó đã vô cùng mừng rỡ chạy đi mất rồi.

***

Sáng sớm ngày hôm sau, Tô Tiểu Lai đã được người của Trình gia lái xe đưa về nhà trọ. Cô vừa mới vào cừa đã bị mùi thơm của thức ăn xông vào mũi. Đầu tiên là Tiểu Lai nhíu mày rồi sau đó đi về phía phòng bếp. Đi tới cửa bếp thì Tiểu Lai ngạc nhiên trừng lớn mắt, wooo trên bàn đã đầy thức ăn, mà tất cả đều là những món ăn cô thích nhất. Trời ơi!!! đây không phải là anh cô làm hết đó chứ? Nếu thế thì cần phải bao nhiêu thời gian mới làm ra được a. Cô cảm thấy nặng nề ghê, hôm đó tự nhiên cô lại phụ mất tấm lòng tốt của anh, trong lòng co dâng lên cảm giác tội lỗi. Cô chuẩn bị ngồi vào bản ăn cơm, khóe mắt lại vô tình nhìn thấy gần đó một chiếc bánh gato rất to. Cô chạy nhanh tới rồi mở ra, rồi “A” to một tiếng. Trời ơi, đây chính là hương vị mà cô thích nhất mà. Nhưng mà để mấy ngày nên bánh gato bị hỏng mất rồi. Nhịn xuống nước bọt đang ứa ra, cô vô cùng tiếc nuối và càng thấy áy náy hơn nữa.

Ăn xong một bàn thức ăn, Tiểu Lai thoải mái nằm úp sấp người trên sofa xem phim truyền hình. Không có ai quản thật là thốt, nhưng vấn đề chính là hai bữa cơm cô phải tự mình giải quyết, còn phải tự dùng tiền của chính mình nữa. Thật đau lòng quá T__T.

Giữa trưa cô gọi thức ăn bên ngoài mang tới, cô phải trả mất 20 tệ nhưng lại khó ăn. Aizz, nếu anh t