
ời khỏi Nghiễm châu không nhỉ?
Đã từng lĩnh giáo qua sự ngoan cố của nàng, Kinh Tề Tu đành xuống nước lấy tình cảm lay động, “Cho dù đó là hy vọng lớn nhất của nương quá cố, hy vọng ngươi đi gặp Mạc Lân một lần, ngươi cũng không nguyện ý ư?”
Nàng tỏ ra khó xử nhăn mày, “ bên cạnh hắn chắc hẳn đã có rất nhiều hồng nhan tri kỷ chiếu cố cho hắn rồi”. Nghe nói tướng công tương lai của nàng được rất nhiều nữ nhân hâm mộ.
“Nhưng ngươi, chính ngươi mới là vị hôn thê của hắn”. Lão cố thuyết phục.
“Tuyết nhi, ngươi hãy đi giúp đai tỉ tuần tra sinh ý”. Kinh Vô Tuyết uống một ngụm trà, tiểu muội ngốc nghếch nên sớm cấp cho người khác quan tâm là hơn.
Nàng không ngừng gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn chớp động đầy hưng phấn, “nhị tỉ, ta cũng có thể làm được việc đó sao?” Đại tỉ là kỳ tài về kinh thương buôn bán, cũng là người mà nàng vô cùng sùng bái.
“Tô châu trà phường bên phía Nghiễm Châu tựa hồ nảy sinh tình huống không tốt”.
“Tình huống thế nào, việc này ta có thể giải quyết được sao….”. Kinh Vô Song liếc mắt, ra ý bảo Kinh Tề Tu chớ có lên tiếng. Rốt cuộc ở cái nhà này ai mới là đương gia a? Trong lòng lão không khỏi có chút bất mãn.
“Vấn đề có nghiêm trọng không?” Kinh Vô Tuyết ưu tư, nheo mắt lại.
Kinh Vô Song buông chén trà, trầm ngâm nói :”Việc này đáng lí ra nhị tỉ phải đi, nhưng gần đây đại tỉ lại có việc phải đi xa, ta thì phải lên miền bắc một chuyến. Tính ra thân thể ngươi cũng hay đau ốm, hay là cứ nên an dưỡng ở nhà thôi”.
“Nhị tỉ, lâu nay A Lâu có dạy ta luyện khí bổ thân, thân mình ta thực đã khỏe rất nhiều, hãy để cho ta vì mọi người trong nhà mà cống hiến một ít sức lực”. Lâu nay các vị tỉ tỉ luôn bảo hộ cho nàng, nàng hưởng thụ cuộc sống vô ưu đủ rồi.
“Một mình ngươi cũng có thể làm được chứ?”
Kinh vô tuyết gật đầu, bừng bừng nhiệt huyết.
“Vậy trọng trách tuần tra Nghiễm Châu trà phường đành phải phiền ngươi nỗ lực rồi”.
Đại Đường công thương phát đạt, thường có sự giao dịch làm ăn với nước ngoài, lấy việc buôn bán tơ lụa, trà và đồ gốm sứ là việc buôn bán chính, nhập khẩu về ngựa của các chư quốc ở Tây vực, lông thú cùng trân châu bảo thạch là nhập của Nam Hải. Nhưng việc buôn bán giao dịch chủ yếu thu lại lợi nhuận khổng lồ lại diễn ra qua đường biển, Đại Đường nắm giữ cảng khẩu trọng yếu ở vùng duyên hải thu về bạc tỉ, nên đương nhiên, Nghiễm Châu kề cận cảng Nam Dương cũng trở thành vùng trọng điểm buôn bán tại vùng biển Nam Hải.
Kinh gia kinh doanh Tô châu trà phường ở Nghiễm châu tự nhiên cũng trở thành trọng điểm phát triển mậu dịch.
Trong thành, quán xá cùng tửu điếm mở ra nhan nhản, người dân giao dịch buôn bán làm ăn náo nhiệt, Kinh Vô Tuyết lần đầu đi tới Nghiễm Châu tự nhiên được đại khai nhãn giới.
“Tiểu thư, người ngồi xuống đi”. Đông Mai vừa mở cửa ra lệnh cho lão phu xe lái xe chậm lại vừa dặn dò Kinh Vô Tuyết phải cẩn thận, miễn cho nàng ló đầu ra ngoài ngó nghiêng lại ngã gẫy cổ mất thôi.
“Đông Mai, ngươi xem chúng ta cũng nhau đi thuyền có được không há!”.
“Nô tì hỏi rồi, đi xe ngựa thoải mái hơn nhiều, đi thuyền lại phải đợi”. Mà trời này gió to, tiểu thư cứ ngoái cổ ra ngoài miết sẽ bị trúng gió ốm mất thôi, “tiểu thư, ngươi cẩn thận một chút đi”. Trong lòng nàng run sợ việc Kinh Vô Tuyết cứ treo mình ra ngoài cửa xe như vậy.
“Ta biết, oa! Chiếc thuyền kia lớn quá nha …. Mà một đám người tụ tập ở đó không biết làm cái gì nhỉ, ta qua xem xem”. Nàng vội vàng muốn phu xe dừng lại, thậm chí chưa chờ xe dừng lại nàng đã nhảy phốc xuống.
“Tiểu ….” Đông Mai vươn tay suýt thì nắm được vạt áo của Kinh Vô Tuyết, nàng thở dài, chiếu theo tình huống này, bọn họ năm nào tháng nào mới tới được Mạc gia trang đây?
“Đồ quỷ nhỏ nhà ngươi, còn ít tuổi không chịu lo học hành lại đi làm trộm cắp, nếu không đem đồ ngươi ăn cướp được giao ra đây, ta sẽ đem ngươi giao cho nha môn”.
“Ta thật sự không có ăn cắp mà, các vị thúc thúc bá bá thẩm thẩm a di à, các người hãy làm chứng cho ta với, người này cậy thế khinh người, ta dù có là tiểu hài tử nhưng vẫn hiểu được lễ nghĩa, ta vừa dơ tay mà hắn đã vu ta ăn trộm là thế nào”.
Nhìn những người đứng xem đều thản nhiên không ai ra tay cứu giúp. Kinh Vô Tuyết tiến vào trong đám người, chỉ thấy một nam nhân mặc cẩm bào đang ác liệt chế trụ một tiểu nam hài gầy nhỏ.
“Nếu ngươi không có ăn cướp thì hãy để ta lục soát ngươi xem là biết có hay không ngay”. Muốn diễn trò trước mặt ta sao, không được đâu.
“Ngươi …. Ngươi không được làm loạn như vậy”. Tiểu nam hài tỏ ra hung hãn đầy khẩn trương, con mắt không ngừng láo liên di chuyển khắp nơi.
“Chỉ cần ngươi đem tiền giao ra đây, ta có thể không truy cứu nữa”. Bàn tay của nam tử vẫn giữ chặt thằng nhỏ.
“Một người lớn như ngươi mà lại đi khi dễ một tiểu hài tử như ta thì sao gọi là anh hùng hảo hán nữa hả?” Kinh Vô Tuyết ngó trái ngó phải, thấy mọi người đứng nhìn chỉ trỏ ngó nghiêng, không một ai dám lên tiếng. Theo trực giác chỉ báo, nàng xông thẳng lên phía trước, chặn trước mặt tiểu nam hài, “Tiểu huynh đệ ngươi không cần phải sợ nữa”.
“Tiên nữ tỷ tỷ”. Tiểu