
n còn ở Phó gia giúp việc, anh và con gái bà đã rất thân thiết.
Tin tức về La Dĩ Na bà đương nhiên biết, cũng biết anh đuổi thoe con
gái mình đến đây là vì nguyên nhân gì, trên căn bản trước lúc chân tướng rõ ràng, bà vẫn là bảo trì thái độ trung lập.
Huống chi lấy thời gian bà lúc trước ở Phó gia giúp việc đối với anh hiểu rõ, bà cảm thấy anh không phải là loại người hoa tâm.
“Cám ơn dì, cháu trên đường đã ăn rồi, không biết Vũ Đồng cô ấy… Có khỏe?”
Thật ra anh căn bản không có ăn, trong lúc mấu chốt này anh một chút tâm tình để ăn cũng không có.
“Nó? Cũng không biết rốt cuộc nên coi là tốt hoặc không tốt.”
Bà Tuyên nụ cười trên mặt hơi lớn, nhìn ra thần sắc lo lắng của anh, cũng không có tiếp tục trở ngại anh và Vũ Đồng gặp mặt .
“Bữa tối chỉ ăn có vài miếng rồi thôi , bây giờ còn chưa có ngủ, ta
thật lo lắng nó nửa đêm đói bụng, cháu có thể giúp ta nhân tiện mang bữa ăn khuya cho nó không?”
Tuyên Lý Hòa tức giận nhìn mẹ mình một cái, này rõ ràng chính là
quang minh chánh đại cho Phó Kỳ Tu lý do gặp chị, mẹ có thể hay không
quá tốt bụng?
“Dĩ nhiên!”
Phó Kỳ Tu hưng phấn trả lời, anh chính là cầu cũng không được!
Bà Tuyên đem mấy cặp sandwich đặt ở trong mâm, giao cho Phó Kỳ Tu,
cũng nói cho anh biết mã số gian phòng của Tuyên Vũ Đồng trên lầu hai,
xong liền để anh đi lên lầu .
Cùng trong lúc đó, Tuyên Vũ Đồng một mình đợi ở bên trong phòng, ngồi thu người trên ghế sofa nhỏ, trên đùi bày ra mấy quyển tiểu thuyết,
thất thần sững sờ .
Mới quá một ngày, cô nhưng lại cảm thấy thời gian dài như một tháng
vậy, rấ khó chịu, cô muốn xem vài quyển tiểu thuyết cho hết thời gian,
dời đi lực chú ý, nhưng một chút tác dụng cũng không có.
Cô bây giờ cái gì cũng không muốn làm, chỉ muốn lẳng lặng chờ anh trở lại.
Trái tim có loại trống rỗng buồn bã, làm cho mọi hứng thú đều rã rời, hoàn toàn không dậy nổi sức lực…
Tiếng gõ cửa vào lúc này vang lên triệu hồi thần trí của cô, cô nghĩ
thầm mới vừa rồi mẹ có nói muốn làm đồ ăn khuya cho cô, liền không chút
do dự đứng dậy mở cửa.
“Tới.”
Cửa mở ra, cô vừa nhìn thấy nam nhân hiện ra bên ngoài cửa, nét mặt
trong nháy mắt ngu ngơ ở, hoàn toàn phản ứng không kịp, không có ngờ tới người ở bên ngoài lại là anh.
Phó Kỳ Tu vung lên nụ cười, ôn nhu gọi cô.
“Vũ Đồng, anh đã trở về.”
Cô ngu ngơ một lúc lâu, chậm chạp không có có bất kỳ phản ứng nào,
chờ cô rốt cục có điểm phản ứng, cũng là lúc hai mắt bắt đầu rơi lệ,
khiến Phó Kỳ Tu sợ hãi.
“Vũ Đồng, đừng khóc! Có gì chúng ta hảo hảo nói, được không?”
“Ô…”
Cô vẫn là khóc, càng khóc thanh âm càng lớn, càng thê thảm, hoàn toàn không dừng được.
Anh khẩn trương đem cô kéo vào trong phòng, đem cái mâm đặt lên bàn,
liền lôi kéo cpp ngồi ở bên giường, ủng cô vào lòng, an ủi hống:
“Đừng khóc đừng khóc, nhìn em khóc như vậy, anh đau lòng muốn chết.”
May là cô không có đẩy ra anh, không có gọi anh cút ngay đi, chẳng
qua là ở trong lòng ngực của anh không ngừng khóc. Anh chỉ có thể kiên
nhẫn dụ dỗ cô, chờ cô tâm tình bình tĩnh, bọn họ mới có biện pháp nói
chuyện tiếp.
Tuyên Vũ Đồng nhất thời cũng điều khiển không được tâm tình của mình, vừa nhìn thấy anh xuất hiện, đầy bụng ủy khuất trong nháy mắt trào ra.
“Vũ Đồng, anh sẽ đem tất cả mọi chuyện giải thích rõ ràng. Đừng khóc! Anh không nỡ nhìn em thương tâm như vậy, nha…”
Anh ôn nhu ở bên tai cô nhẹ lẩm bẩm.
Khóc mười mấy phút đồng hồ, nước mắt cô rốt cục từ từ ngừng, tỉnh táo lại, thấy trước ngực áo sơmi anh ướt một mảng lớn, cô nhịn không được
cười khẽ một tiếng, tâm tình rốt cục cũng tốt lên.
“Y phục của anh bị em khóc ướt .”
“Ướt liền ướt, dù sao em phải chịu trách nhiệm giúp anh giặt.”
Anh dùng tay áo của mình giúp cô lau nước mắt trên mặt, động tác phi thường mềm nhẹ .
“Có thể nghe anh nói chuyện chưa?”
Cô gật đầu, lại đột nhiên lại nhớ tới một chuyện khác.
“Được, làm sao anh trước thời gian đã trở về?”
“Anh vốn là định trước thời gian trở về, cho em một quả vui mừng,
không nghĩ tới tối hôm qua vừa về tới Đài Loan, thì ngược lại bị em mất
tích hù dọa đến rồi.”
Anh tự giễu cười khổ.
“Tối ngày hôm qua em gọi điện thoại cho anh không ai đón, khi đó anh đang ở trên phi cơ?”
Khó trách gọi đến khách sạn cũng không ai đón, bởi vì anh đã sớm rời đi.
Phó Kỳ Tu gật đầu.
“Điện thoại di động của em tắt, hại anh hoàn toàn không liên lạc, anh khẩn trương đã chết, khi biết em ở đây, anh liền lập tức chạy tới.”
“Đó… Em rời đi có chút vội vàng, chỉ mang điện thoại di động, có thể hết pin tự động tắt!”
Nhìn anh thần sắc có chút mệt mỏi, cô mới ý thức tới hiện tại đã là
mười một giờ tối, nghĩ anh không có nghỉ ngơi liền chạy thẳng tới Hoa
Liên, chỉ vì muốn gặp cô, tâm tình vốn là xuống thấp cũng đi theo vui
mừng không ít, cũng đau lòng anh cả đêm đuổi theo khổ cực.
Không nghĩ tới nguyên nhân này, Phó Kỳ Tu còn tưởng rằng cô là cố ý
không muốn đón điện thoại của anh mới tắt điện thoại, hại anh lo lắng
một hồi.
“Kia… chuyện La Dĩ Na mang thai…”
Cô có chút bất an mở miệng hỏi.
“Anh không xác định cô ấy rốt cuộc có hay không mang thai, nhưng c