
g, cô vẫn nghĩ đến
chuyện Phó Kỳ Tu khi thấy bình nước hoa cùng tờ giấy kia sẽ phản ứng thế nào, anh nhất định sẽ rất khí! Cô cũng biết làm như vậy là không tốt,
nhưng cô bây giờ thật sự không biết làm như thế nào đối mặt anh.
Sau khi chương trình âm nhạc bắt đầu, cô cũng không có tâm tình chăm
chú lắng nghe, phần lớn thời giờ đều thất thần, cho nên sau khi kết
thúc, Khang Văn Thăng đưa cô đi ăn khuya, hỏi cô tối nay nghe nhạc có
cảm tưởng gì, cô hoàn toàn không trả lời được.
Trên đường về, ngồi ở vị trí kế bên tài xế, cô rốt cục cũng mở điện
thoại di động lên, sợ trở về quá muộn Lý Hòa lo lắng gọi điện. Không
nghĩ tới, vừa mở điện thoại liền phát hiện có vài cuộc gọi nhỡ của Phó
Kỳ Tu.
Cô còn có thể trốn anh bao lâu? Cô thầm than một tiếng, cảm thấy có chút mệt, không phải là cơ thể, mà là tâm lý mệt mỏi…
Hơn mười một giờ khuya, Khang Văn Thăng lái xe đưa cô về nhà, cô cảm thấy vạn phần xấu hổ, nhướng mày hướng anh nói xin lỗi.
“Văn Thăng, tối nay thật sự rất thật xin lỗi, tôi thật không phải là cố ý không chuyên tâm.”
“Cô không cần vì chuyện này mà xin lỗi tôi.”
Khang Văn Thăng mỉm cười.
“Cô hôm nay tâm tình không tốt, cũng không phải là chuyện cô có thể điều khiển được, tôi như thế nào lại trách cô?”
Anh nhìn ra được cô có tâm sự, nhưng anh cũng không hỏi nhiều.
Khang Văn Thăng có thể thông cảm, ngược lại càng làm cho Tuyên Vũ
Đồng cảm thấy có lỗi, nếu như anh cau mày tỏ ý không vui, thậm chí hướng cô tả oán, có lẽ cô còn có thể cảm thấy thoải mái hơn một chút.
“Được rồi, tôi thật sự không để ý, cô đừng để ở trong lòng.”
Khang Văn Thăng cười vỗ vỗ cái trán của cô, ôn nhu dỗ dành.
“Thời gian đã không còn sớm, nhanh về nghỉ ngơi đi.”
“Tối nay cám ơn anh.”
Cô rốt cục cố gắng lộ ra nụ cười.
“Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Sau khi Tuyên Vũ Đồng mở cửa xuống xe, Khang Văn Thăng mới phát hiện ở chỗ ngồi bỏ quên cái khăn quàng cổ màu hồng, anh cầm lấy khăn quàng cổ, vội xuống xe đuổi theo.
“Vũ Đồng, chờ một chút!”
“Ách?”
Tuyên Vũ Đồng dừng ở phía trước cửa sắt.
“Văn Thăng, còn có việc gì sao?”
“Cô bỏ quên khăn quàng cổ trên xe.”
Anh cười, lắc lư cái khăn quàng cổ trong tay.
“A…”
Cô khó xử cười một tiếng, không nghĩ tới tự mình hôm nay lại lơ thất
thần đến mức này, ngay cả khăn quàng cổ để ở xe của anh cũng không biết.
Khang Văn Thăng đi tới trước mặt cô, khẽ cúi người xuống, giúp cô
choàng khăn quàng cổ, hành động này so sánh với bằng hữu bình thường có
chút thân thiết hơn, làm cho cô nhất thời sửng sốt, cảm thấy phi thường… Không có thói quen.
Đều là giúp cô choàng khăn quàng cổ, Phó Kỳ Tu tới gần sẽ làm cô tim
đập rộn lên, hưng phấn thẹn thùng, nhưng đối mặt với Khang Văn Thăng cô
lại chỉ muốn lùi lại phía sau, cảm thấy điều này đã vượt quá phạm vi cô
có thể tiếp thu.
Nhưng anh chẳng qua là có hảo ý giúp cô choàng khăn quàng cổ mà thôi, cô tựa hồ không nên như vậy ngạc nhiên, phải không?
Cùng trong lúc đó, một chiếc tắc xi dừng lại trên đường cái, Phó Kỳ
Tu từ trên tắc xi đi xuống, anh vốn là tự mình lái xe đến quán rượu,
nhưng vì có uống rượu, đành phải ngồi tắc xi trở về.
Anh vừa xuống xe, liền thấy bóng lưng Khang Văn Thăng đang cúi người, giống như đang ở trước cửa hôn một nữ nhân, anh tức giận nhẹ nhíu mày.
Anh gần đây tình đường không thuận, lại đụng phải có người ở trước mắt
âu âu yếm yếm, có phản ứng tốt mới kỳ quái.
Khang Văn Thăng giúp Tuyên Vũ Đồng quàng xong khăn quàng cổ, đứng
thẳng lên, gương mặt Tuyên Vũ Đồng từ đang hoàn toàn bị che khuất, lộ ra một nửa khuôn mặt có thể nhìn thấy rõ ràng. Phó Kỳ Tu trong nháy mắt
dừng bước, không thể tin được nhìn chằm chằm nữ nhân ở phía sau Khang
Văn Thăng, có cảm giác như bị dồn hết sức mà đánh một cái tát.
Tình thiên phích lịch! Tim của anh giống như là bị người hung hăng
ngắt nhéo, vừa buồn bực vừa đau, mãnh liệt không cam lòng, trong nháy
mắt hóa thành hừng hực đại hỏa từ giữa ngực bốc lên, khiến cho ngay cả
tia lý trí cuối cùng cũng hoàn toàn bị thiêu rụi, không thể điều khiển
nổi tâm tình của chính mình.
Cô ở trước cửa nhà cùng nam nhân khác hôn môi? Cô từ lúc nào trở nên
như vậy cởi mở, như vậy to gan, ngay cả ánh mắt của người khác cũng
không để ý?
Tiếng gầm quen thuộc của nam nhân trong nháy mắt dọa Tuyên Vũ Đồng sợ hãi kêu to một tiếng, cô từ sau bả vai Khang Văn Thăng nhìn qua, thình
lình bắt gặp sắc mặt khó coi của Phó Kỳ Tu, liền hít vào một hơi, có một loại dự cảm không tốt, như tai vạ đã đến nơi.
Lúc này thế nào anh vẫn còn ở bên ngoài, còn tốt hơn nữa là tình cờ nhìn thấy Khang Văn Thăng đưa cô về?
Tuyên Vũ Đồng kinh ngạc đến mức quên mất phản ứng, hại Phó Kỳ Tu càng hiểu lầm sâu hơn, cho là cô đang chột dạ bị anh nhìn thấy bản thân để
cho người khác hôn.
Khang Văn Thăng buồn bực nhìn Phó Kỳ Tu một cái, rõ ràng cảm giác được không khí giữa hai người phi thường không tầm thường.
“Vũ Đồng, anh ta là…”
“Ách… Lúc này không còn sớm, anh mau về nhà đi, có gì lần sau lại nói chuyện. Bye bye!”
Cô không biết nên giải thích như thế nào về quan hệ giữa Phó Kỳ Tu
và mình, dứt khoát giả ngu, s