
ng ăn, suy nghĩ có nên hay không nhận lời mời
của người này.
Ngày mai thứ sáu, cô đối với âm nhạc rất có hứng thú, nhưng là nội tâm lại có phần chần chờ.
Vì muốn dời đi sự chú ý, cô đáp ứng lời mời của Khang Văn Thăng, buổi tối cùng anh đi ăn tối. Nhưng cô mặc dù cùng Khang Văn Thăng gặp mặt,
trong lòng vẫn nhớ tới Phó Kỳ Tu, căn bản không cách nào chuyên tâm dùng cơm. Cô biết như vậy thật không tốt, nhưng cô… Chính là không điều
khiển được trái tim mâu thuẫn của mình.
Khang Văn Thăng thấy cô có vẻ khó xử, vội nói:
“Nếu như cô cảm thấy không tiện, không cần miễn cưỡng, tôi sẽ tìm xem có còn ai khác có thể đi cùng không.”
“Ách… Thật ra cũng không phải là miễn cưỡng.”
Cô nở một nụ cười, cảm thấ có lỗi khi cự tuyệt, cuối cùng vẫn là nhận lời.
“Vậy cũng được, chương trình diễn ra ở đâu?”
“Hội trường âm nhạc Quốc gia.”
Khang Văn Thăng cũng cười, biết cô là một nữ nhân dễ dàng mềm lòng.
“Vậy tối mai chúng ta hẹn ở đâu…”
Điện thoại di động vào thời khắc này vang lên, cô không có suy nghĩ
nhiều, ngay lập tức đem điện thoại di động từ trong bọc móc ra, nhìn
thấy tên người gọi hiển thị, trong nháy mắt thần kinh căng thẳng, như
lâm đại địch.
Phó Kỳ Tu, anh vừa gọi điện thoại tới!
Làm sao bây giờ làm sao bây giờ? Cô hoảng hốt đầu óc vô cùng hỗn loạn, không biết rốt cuộc có nên bắt máy hay không.
“Vũ Đồng, không phải là có điện thoại sao, thế nào không tiếp?”
Khang Văn Thăng hảo ý hỏi thăm.
Cô phục hồi tinh thần lại, dưới cái nhìn soi mói của Khang Văn Thăng, kiên trì đè xuống tâm trạng nhấc máy.
“Uy?”
“Vũ Đồng, em ở chỗ nào?”
Nam nhân mặc dù giọng nói bằng phẳng, nhưng tựa như có mùi thuốc súng.
“Ách… Em ở bên ngoài.”
“Nơi nào bên ngoài? Làm cái gì?”
“Em… Ở trong nhà hàng, cùng bạn ăn khuya.”
Cô chột dạ, vốn không rành nói dối, không thể làm gì khác hơn là dùng từ “bạn” không rõ ràng mà nói.
Thật không hiểu nổi bản thân, rõ ràng chính là bình thường cùng bạn
bè ăn cơm mà thôi, cô tại sao lại lo lắng như vậy, sợ anh tức giận?
Nhất định là lúc trước bị anh ức chế quá lâu, chuyện gì cũng cho anh
biết, không có có bất kỳ giấu diếm, mới có thể không quen với trạng
huống hiện tại.
“Bạn? Em không phải nói gần đây bề bộn nhiều việc, vội vàng đến không có thời gian nghỉ ngơi, hiện tại cũng có thời gian cùng bạn bè ăn
khuya, hết bận rồi sao? Anh đây cũng muốn mời em ăn bữa cơm, cùng em nói chuyện, không biết em chừng nào rãnh rỗi? Hử?”
“A? Kia… Cái kia…”
Cô bị làm cho sợ đến khuỷu tay không cẩn thận đụng vào chén nước, thấp hô ra tiếng, nhanh lên lấy khăn tay nếu lau cái bàn.
“Vũ Đồng, cẩn thận. Y phục có bị ướt không?”
Khang Văn Thăng cũng vội vàng lấy khăn tay giúp cô lau.
“Không có chuyện gì…”
Cô trước đối với Khang Văn Thăng xin lỗi cười một tiếng, sau mới đúng điện thoại di động nói:
“Chuyện ăn cơm nói sau. Em… Điện thoại di động của em sắp hết pin, cứ như vậy nhé, bye bye!”
“Tuyên Vũ Đồng —— “
Cô quyết định thật nhanh, cúp điện thoại, thuận tiện cũng tắt điện
thoại. Anh muốn cùng cô nói chuyện gì? Cô cũng không dám nghĩ. Bởi vì
ngữ khí của anh rõ ràng không vui , giống như là muốn băm vằm cô ra.
Thật là đáng sợ, cô nên làm thế nào mới tốt, cô có một loại dự cảm xấu, anh đang phát điên…
“Vũ Đồng, mới vừa rồi là ai gọi điện thoại tới?”
Khang Văn Thăng quan tâm hỏi.
“Nhìn nét mặt của em tựa hồ rất sợ người đó?”
“Không có gì, không có gì.”
Cô vội mỉm cười, không muốn nói chuyện nhiều.
Nếu cô không muốn nói tới, Khang Văn Thăng cũng rất thức thời nói
sang chuyện khác, muốn khôi phục vốn lại không khí vui vẻ lúc nãy. Nhưng Tuyên Vũ Đồng đã sớm không yên lòng, rất nhanh, hai người ăn tối xong,
sau khi hẹn thời gian cùng địa điếm ngày mai gặp mặt, liền tự mình về
nhà.
Trở lại phòng làm việc, cô thở dài một hơi gục xuống bàn, thật không
rõ tại sao mình phải khẩn trương như vậy, cô vừa không có phạm pháp, lại chỉ ăn một bữa cơm trong sáng mà thôi, cho dù anh có biết, cũng có thể
đối với cô như thế nào?
Nhìn trên bàn lọ nước hoa đã vô keo, cô lại thấy nhức đầu, đây là
nước hoa của La Dĩ Na, cô làm như thế nào có thể đem nước hoa giao cho
La Dĩ Na?
Cô không biết cách cự tuyệt người khác, cho nên khi La Dĩ Na hướng cô cầu khẩn, cô lại kiên trì đẩy nhanh tốc độ.
“Nước hoa đã xong rồi? Thật tốt quá, Tuyên tiểu thư, thật sự rất cám ơn cô. Số tiền còn lại ngày mai tôi sẽ chuyển vào tài khoản của cô. Bất quá tôi gần đây có chút bận, không có thời gian đi lấy nước hoa. Bằng
không, cô đem nước hoa giao cho Kỳ Tu! Hai chúng tôi tương đối thường
gặp mặt, chờ lần gặp tới tôi sẽ lấy nước hoa từ chỗ anh ấy là được.”
Nghĩ tới nội dung cuộc điện thoại mấy ngày hôm trước cùng La Dĩ Na, cô lại càng nhức đầu hơn.
Cô hiện tại căn bản không dám đi gặp Phó Kỳ Tu, lại càng không nói đến phiền toái anh đem nước hoa giao cho La Dĩ Na.
Nhưng La Dĩ Na căn bản chưa cho cô thời gian cự tuyệt, vội vã nói điện thoại xong liền gác máy.
Làm sao bây giờ? Thật sự phải đem nước hoa giao cho Phó Kỳ Tu? Cô
phải nghĩ được phương thức không đụng mặt anh, bằng không bị anh bắt
được, cô sẽ xong đời …
T