XtGem Forum catalog
Ẩn Giấu Tình Yêu

Ẩn Giấu Tình Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324142

Bình chọn: 10.00/10/414 lượt.

hơn, mà cơ thể vẫn run rẩy không thôi vì đầu ngón tay của ai đó đang trêu chọc. Mỗi lần đụng phải là sự run rẩy của cô lại càng tăng thêm.

“Dừng lại, mau thả em ra”. An An muốn rút lui cơ thể, nhưng lại bị người ôm thật chặt, chỉ có thể cầu xin mà thôi.

Uông Thanh Mạch biết cô đã sắp tới đỉnh, đầu ngón tay bắt đầu cử động nhanh hơn.

“Không cần, không được, mmmm,aaaaa……………” An An uốn éo người một cách mạnh mẽ, nhưng cô lại không biết càng làm như vậy, cô càng phối hợp ma sát thân thể mình với ngón tay đang chà sát một cách thần tốc.

Chỉ vài cái sau, An An hét lên một tiếng, đạt tới cao trào!

An An ngã vào lòng Uông Thanh Mạch, đầu gối lên vai của anh, hai tay trượt xuống để hai bên. Lúc này cô như đống bùn nhão, vừa buồn cười vừa đáng yêu hết sức.

Uông Thanh Mạch vỗ vỗ lưng của An An, sau đó nâng cô lên, nhắm ngay chỗ đó, đẩy mạnh dục vọng của mình vào trong.

“Aaaa!” An An hét lên chói tay. Thân dưới như bị gậy thiết cứng rắn đột nhiên đâm vào, thiếu chút là chết ngất.

Anh nắm chặt eo của cô, cơ thể dồi dào sinh lực, không ngừng va chạm. Ánh mắt sáng ngời mang theo nụ cười ẩn hiện.

Cô biết, anh chính là tên lưu manh xấu xa, làm sao có thể dễ dàng buông tha cô. Nhưng có thể đừng có đột nhiên tập kích người ta như vậy chứ, ngay cả thở cũng không cho, thật sự là muốn giết chết cô mà.

An An gầm lên, rồi lại phát hiện ý cừoi trong mắt của người kai vẫn như cũ, nhưng màu sắc lại thay đổi khiến cô không nắm bắt được.

Uông Thanh Mạch ôm hông của cô, xoay người đặt cô dưới thân mình. Đầu choáng váng một lúc lâu, An An mới nghĩ thông suốt, dường như ‘lão đệ’ của anh muốn ‘trường chiến’ với cô, hết tân công tâm lý rồi tấn công thân thể….

Con bà nó, thật không hiền lành chút nào mà!

Cho nên về sau cô thường hay nói, đừng bao giờ hoài nghi sức khỏe cườngt rang của quan nhân, đừng bao giờ nghi ngờ thể lực dồi dào, suốt đêm có thể được của quân nhân. Không cần phải đoán mò nữa, mặt trái của người quân nhân cương trực công chính kia chính là một tên lưu manh xấu xa, cặn bã.

Lúc này, An An kêu trời kêu đất cầu xin, nhưng cô lại quên mất một điều, cô càng cầu cin than thở, anh càng thỏa mãn hơn. Lúc tâm lý được thỏa mãn thì thân thể càng trở nên kiêu ngạo phấn khích.

Lần này khoái cảm tới quá nhanh, An An chỉ cảm thấy chỗ kia bị va chạm rất nhanh, rất mạnh mẽ, rất chính xác, giống như là đang đánh trận vậy. Uông Thanh Mạch không chừa lại chút đường sống nào cho cô bước đi.

“Cái tên khốn kiếp này, aaaa!!!” An An mắng xong một câu thì lại cảm giác thân thể không ngừng run rẩy tới mức đầu óc trống rỗng, sau đó ngón chân cũng cong lại.

Bên trong cơ thể ướt át, chất lỏng chảy ra, mà lửa nóng của người đàn ông vẫn chon vùi ở bên trong. Bởi vì cao trào mà ‘miệng nhỏ’ trương cứng khác thường, co bóp mạnh mẽ hút lấy ‘lửa nóng’ của người đàn ông không buông.

Uông Thanh Mạch giơ tay, kéo sát gương mặt của An An lại gần nói: “Bảo bối,’miệng nhỏ’ của em thật chặt!”

An An muốn cãi lại nhưng há miệng thì không phát ra được tiếng nào. Mà ‘người tốt’ Uông Thanh Mạch lại từ từ rút ra khỏi ‘miệng nhỏ’ đan ghút chặt, đưa vào, bắt đầu một lần nữa.

An An không chịu nổi nữa rồi, nắm chặt cánh tay của anh, lắc đầu cầu xin: “Thật không được, em chết mất!” Uông Thanh Mạch bỏ mặc ngoài tai, phía dưới vẫn cứ tiếp tục từ từ đưa vào, rút ra ‘lửa nóng’, hưởng thụ dư vị sau khi cao trào của người phụ nữ bên cạnh.

Hơi thở nóng bỏng của Uông Thanh Mạch bao phủ vành tai của An An, thì thầm nói: “Bảo bối, đây là chỉ mới bắt đầu”.

Cơ thể bị đè ép chặt chẽ, thân dưới ra vào càng ngày càng nhanh, càng mạnh. An An mới vừa trải qua dày vò, cơ thể thật khó có thể tiếp thu được sự tấn công mạnh mẽ như vậy. Cô bị buộc phải chạy trốn tới một nơi rất xa, không còn đường để quay trở lại: “Chậm chút”.

“Bảo bối, nói em sẽ không bao giờ bỏ anh”. Uông Thanh Mạch chậm lại một chút, nhưng sức lực vẫn như cũ rút ra, tiến vào thứ tự tuần hoàn.

“Ừ không, không bỏ đi…” Bị anh ra vào nhiều cái như vậy, An An ngút hơi, đứt quãng nói không ra lời trọn vẹn.

“Nói, sẽ không bỏ người nào.”

“Nham Tử, không bỏ…”

“Không đúng, nói lại…” Uông Thanh Mạch bắt đầu thay đổi tốc độ, đam vào thật mạnh, hơi thở quanh quẩn bên tai của An An dụ dỗ.

“Aaa, chậm lại, chậm một chút! Đừng, đừng đụng chỗ đó!” An An bị va chạm không ngừng, cơ thể không biết làm gì khác hơn là đón nhận. Bàn tay nhỏ bé đấm đấm lên ngực của người đàn ông, muốn đẩy anh ra.

“Bảo bối, nói cho anh nghe, mau!” Sức lực An An yếu ớt, vốn là không còn cách nào ngăn cản được động tác của anh.

“Nham Tử, không bỏ Nham Tử…..” An An nức nở cầu xin. Cô thật chịu không nổi rồi, nếu cứ tiếp tục như vậy thì chắc cô chết mất thôi.

“Không đúng”. Uông Thanh Mạch lại càng tăng thêm sức, ép An An khóc thét lên.

“A!!!!!!” An An không hiểu.

“Bảo bối, nói tên anh, ngoan!” Giọng nói của Uông Thanh Mạch trầm thấp, tràn đầy vẻ quyến rũ. Thân dứoi cứng như sắt thép, đam vào mạnh mẽ.

“A!!!!! Uông Thanh Mạch” An An lắc mạnh đầu, khóe mắt đã dâng trào lệ sáng long lanh, bàn tay nhỏ bé vỗ vỗ lung tung.

Uông Thanh Mạch cảm giá