Duck hunt
Ẩn Giấu Tình Yêu

Ẩn Giấu Tình Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322890

Bình chọn: 9.00/10/289 lượt.

ý đến cô bạn, đôi mắt trong trẻo tự nhiên nhìn thẳng về phía trước.

"Ngất, chủng tộc tảo hôn. Vậy cô đi làm đã hơn một tháng mà chưa hề thấy chồng cô xuất hiện lần nào."

"Anh ấy bận, không ở Bắc Kinh."

Quả thật là rất bận, bận đến mức vợ anh là cô cũng không thấy được người đâu. Thứ gọi là nhớ nhung, không đụng vào thì không biết đau thế nào,

một khi đã chạm phải thì sẽ giống như bị vuốt mèo sắc nhọn cào cấu không ngừng.

An An vẫn quen với loại phương thức chung sống này, tuy nói mới đầu cô

cũng muốn khùng, cũng đánh mắng khóc nháo, nhưng cô cũng hiểu anh không

có lựa chọn nào cả.

Ăn trưa xong, An An tìm một chỗ vắng người yên tĩnh, lấy điện thoại ra

gọi đi. Sau vài tiếng chuông đầu kia đã có người bắt máy, một âm thanh

mạnh mẽ tràn đầy từ tính.

"Bảo bối, nhớ anh hả."

"Uhm." Đáy lòng An An quả thật nhớ nhung, cũng khó chịu, tiếng nói sau đó cũng mang theo chút nũng nịu.

"Giận rồi?"

"Uhm."

"Ngoan, ít ngày nữa sẽ về với em."

"Uhm."

"Lại ăn vạ."

"Uhm."

Liên tiếp “Uhm” mấy lần, An An bật cười khì một tiếng, cười xong tâm tình đã tốt hơn nhiều.

"Anh có ra ngoài trêu hoa ghẹo cỏ không đấy!"

"Một đám đực rựa, lấy đâu ra hoa hả."

"Thế còn cỏ thì sao?" An An thật là hủ, xem không ít tiểu thuyết, mấy

thứ văn vẻ đam mỹ bay đầy trời, cho nên anh cũng biết kiểu nói chuyện

của cô, rất biết phối hợp mà phụ họa.

"Cỏ đã có chủ, anh chậm chân mất rồi." Giọng đàn ông trầm thấp, cũng

không thiếu nhu hòa, nghe được ý cười đùa giỡn đáy lòng An An có chút tê ngứa.

"Ông xã, em yêu anh."

"Bảo bối, anh cũng yêu em."

Cuối cùng, hai người kết thúc cuộc gọi trong tiếng yêu buồn nôn sến rện. Tình yêu của họ bắt đầu từ khi cô biết yêu là gì, anh lại cùng lớn lên

bên cô, từng bước từng bước dụ dỗ cô yêu anh.

Tâm tình vui vẻ, An An lại gặp thêm một chuyện vui nữa. Vị ‘ Thượng Đế ’ mấy ngày trước đến xem nhà hôm nay gần tan tầm lại đến. Bình Tử Thần ở

một bên vừa cười vừa chuẩn bị hợp đồng, An An đặt một ly café đặt trước

mặt ‘ Thượng Đế ’. Làm xong thủ tục, giao tiền đặt cọc, giao chìa khóa,

mọi thứ đã hoàn tất. Người đàn ông ngồi đối diện bất đắc dĩ cười: "Tôi

tên là Triệu Dư, không phải gọi là ‘ Thượng Đế ’."

Lời mới nói ra, An An hoảng sợ trừng mắt, bộ mặt lúng túng cười gượng gạo, mồ hôi vã ra, sao lại bị hắn nghe được vậy.

Tiễn ‘ Thượng Đế ’, Bình Tử Thần lắc eo nhỏ, ưỡn bộ ngực không tính là

đầy đặn, ngón trỏ chọc chọc bả vai An An : "Tôi tên Triệu Dư, không phải gọi là ‘ Thượng Đế ’." nhái lại y chang, rất có thần thái. Hai người

đồng thời phì cười, mặc kệ tiền nhiều hay không, tiền hoa hồng coi như

đã vào tay rồi.

Bình Tử Thần nịnh nọt lấy lòng cô muốn được thưởng, An An gật đầu nhận

lời, đợi nhận lương sẽ cùng cô nàng đi trung tâm thương mại cho cô nàng

tha hồ chọn lựa (một thứ).

Lúc nào An An cũng có điểm hấp dẫn người khác, khi thì ngây thơ, thỉnh

thoảng kiều mỵ, lúc thì cường hãn, có khi lại quyến rũ. Có vài vị khách

đã được nếm qua những biểu hiện này của cô, a dua nịnh hót quen rồi, mấy thủ đoạn trên thương trường của cô cũng ngày càng nhiều hơn.

Buổi chiều, An An vùi đầu sắp xếp lại các ghi chép tiêu thụ gần đây,

Bình Tử Thần vội vàng vỗ vào đầu cô: "Cái một vị khách khó phục vụ tới

kìa, nhanh lên, nhanh lên nào."

An An còn đang nghĩ có vị khách nào mà khó phục vụ nữa, bây giờ có

khach nào mà dễ phục vụ đâu. Ngẩng đầu, cái miệng lập tức tròn thành chữ O, mắt to trừng trừng, cái bút trong tay rơi đánh cạch xuống đất.

Người đến một thân quân phục màu xanh lá cây, đường cong cường tráng như điêu khắc, đưa lưng về phía ánh sáng càng thêm có vẻ cứng rắn lạnh

lùng. Thấy người sắp vào đến, An An vội xoa nắn gương mặt cứng ngắc rồi

bước nhanh tới, đáy lòng cảm thán, vị khách này quả là khó phục vụ a!

Vội vàng đi tới cửa, trên mặt mang nụ cười ngọt ngào, cơ thể hơi nghiêng về phía trước: "Hoan nghênh quý khách."

Ánh mắt người đàn ông lành lạnh, chỉ hơi hơi liếc An An rồi gật đầu

không lên tiếng. Ngoài cửa có người đi theo, không phải sáu người mà chỉ có hai thôi, tư thế quân nhân tiêu chuẩn đứng cạnh xe chờ. Cũng may,

lần phô trương này không dọa người lắm.

Bình Tử Thần đẩy An An đang hơi ngơ ngác làm cho cô hồi thần, lúc này mà còn thất thần nữa, thật là… Xoay người đuổi theo bước chân người đàn

ông, mở miệng nói: "Tiên sinh, ngài tới xem nhà?"

Người đàn ông hơi nhếch môi, đi thẳng lại chỗ sa bàn xem mấy cái mô

hình, sau đó tùy ý rút tay đang đút trong túi quần ra, ngón tay thon dài mạnh mẽ chỉ chỉ vào mấy biệt thự ở vị trí chính giữa. An An lập tức

giật mình, rất nhanh sau đó phản ứng kịp gạt đi vẻ mặt hơi ngu với nụ

cười không phải là khéo cho lắm. Phản ứng của cô khiến cho khóe môi

người đàn ông mặt lạnh khẽ giơ lên.

Cách đó không xa, Chu Tiến choáng, tổ trưởng Mậu Ninh bên cạnh cũng

choáng, những người khác đứng ở cửa không thấy được, mà ở chỗ xa nhất

Bình Tử Thần thấy những người khác giật mình, cô còn chưa lấy lại tinh

thần cũng không biết xảy ra chuyện gì, ở bên kia tự nhiên vô tư vô tâm.

An An kéo khóe môi, mở trừng hai mắt, sửa sang lại vẻ mặt, rốt cuộc