
trẻ con của cô.
“Không cần chính là không cần.” Xem anh có thể làm gì cô!
Không lại nói nhiều lời vô nghĩa, Sài Ngạn Quân dựa vào ưu thế chiều cao và
thể lực, trực tiếp ôm cô từ trên ghế lên, khiêng trên vai giống như
khiêng xi măng, dưới ánh mắt chú ý của mọi người đi ra khỏi nhà ăn.
“Thả em xuống! Mau thả em xuống! Sài Ngạn Quân, cái đồ trứng thối bắt cá hai tay.” Nguyên Tiểu Thu ở trên vài anh vừa đánh vừa mắng vừa vùng vẫy.
“Không nên cử động, còn nữa không được nói thô tục.” Anh không chút bị ảnh
hưởng, bàn tay anh còn đặt trên mông cô, rước lấy một trận thét chói tai của cô.
“A—anh làm gì vậy?” Mặt cô đỏ bừng. ๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n
“Không muốn bị mất mặt thì đừng có lộn xộn.” Sài Ngạn Quân giải thích, trên mặt lộ ra nụ cười bất đắc dĩ.
Cô cho rằng dưới ánh mắt của mọi người, trừ bỏ bất đắc dĩ khiêng cô đi như vậy, anh còn có thể làm ra chuyện gì kinh hãi thế tục nữa sao?
Tuy rằng anh dùng phương thức tho lỗ dẫn cô đi, nhưng khi đi đến bên cạnh
cái xe vận tải rách, anh vẫn rất cẩn thận đặt cô ngồi xuống, không để cô đụng bị thương.
“Đến nhà anh có vẻ tốt, anh nghĩ, hôm nay chúng
ta nhất định phải nói rõ toàn bộ mọi chuyện.” Sài Ngạn Quân nhìn cô, ôn
hòa nhưng cũng không cho phản kháng nói.
“Em đã nói rồi, chúng ta không có gì hay để nói.” Nguyên Tiểu Thu chính là không chịu phối hợp,
thậm chí còn nghiêng mặt đi, ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn anh.
“Chúng ta có.” Khởi động xe, giọng nói của anh trầm xuống, trong lời nói có ẩn chứa tức giận, “Mà anh còn muốn em phải tỉ mỉ giải thích, vì sao hôm
nay em lại sau lưng bạn trai là anh, chạy tới thân cận thêm quan hệ hữu
nghị?” Editor: Linh
Dừng xe mở cửa, Sài Ngạn Quân phát hiện người nên xuống xe lại cố tình
không chịu xuống, bước chân vốn định đi mở cửa lại quay trở lại, giúp cô mở cửa xe.
“Em không xuống sao?”
“Em không cần.” Mắt hạnh sắp phun ra lửa trừng anh, “Em nói rồi chúng ta không có gì để nói, cho nên em không đi, anh chỉ cần đưa em về nhà em
là được rồi.”
“Anh sẽ đưa em trở về, nhưng chờ sau khi chúng ta nói chuyện xong đã.”
Sài Ngạn Quân không để ý đến cô cố tình gây sự, dịu dàng nhưng cũng
không mất kiên định nói.
Anh là nghe không hiểu tiếng người, hay là trình độ ngôn ngữ của cô đã
thụt lùi đến mức làm cho người ta nghe không hiểu? Bằng không sao từ nhà hàng đến đây, hai người vẫn không ngừng lời qua tiếng lại.
Hai người người trong xe người ngoài xe tiếp tục giằng co, chính là
không ai chịu nhượng bộ, Sài Ngạn Quân luôn ba phải mà lúc này biểu hiện lại cố chấp đến khiến cô ngạc nhiên.
Được rồi! So cố chấp thì cô chịu thua, đã được chưa?
“Thôi! Anh muốn nói thì nói! Nói xong thì phải để em về nhà.” Cô bất đắc dĩ giơ tay đầu hàng, nhưng cô vẫn muốn nói điều kiện trước.
“Không thành vấn đề.” Lộ ra nụ cười đầu tiên trong tối nay, Sài Ngạn Quân đỡ cô xuống xe.
Lần đầu tiên đi vào nhà anh, Nguyên Tiểu Thu trừ chấn kinh thì vẫn là
chấn kinh, bởi vì từ cửa vào tất cả đều là sách, cô ngồi xổm xuống nhìn
chồng sách nhìn tưởng như lộn xộn, nhưng trên thực tế được sắp xếp rất
chỉnh tề, trong lòng lại càng toát ra thêm một bong bóng nghi vấn.
Tứ thư tập chú, lịch sử tư tưởng Trung Quốc, lịch sử tư tưởng Trung
Quốc, đại học, tham khảo tư tưởng Lão Trang*, lật ra mỗi bộ sách đều là
cổ văn vừa dày lại vừa buồn tẻ, bằng không thì chính là chi, hồ, giả,
dã, khiến người từ nhỏ đã khuyết thiếu hứng thú với văn học đất nước,
chỉ kém là chưa chìm vào trong đống sách cổ này.
(*) Lão Trang: Trang Tử (khoảng 369-286 TCN), tên Chu, người Mông nước
Tống, là nhà tư tưởng quan trọng của học phái Đạo gia thời Chiến quốc,
trứ tác có Trang Tử, trong đó có bảy thiên nội thiên người ta cho là ông tự viết, còn phần ngoại thiên và tạp thiên là do người khác viết.
[Nguồn: khoavanhoc-ngonngu.edu.com'>
“Thật có lỗi! ởi vì thời gian trước bận làm việc, có chút sách anh còn
chưa phân loại sắp xếp xong, cho nên trong phòng có chút loạn, em trước
nhẫn nại một chút.” Sài Ngạn Quân có chút xấu hổ giải thích, một bên di
chuyển che đi sách và tài liệu bị rơi xuống dưới sàn nhà.
Làm việc? Vừa rồi cô có phải là nghe nhầm hay không, bởi vì anh nói vì bận làm việc nên chưa kịp sắp xếp?
Anh lấy những tác phẩm vĩ đại vừa dày vừa nặng này đi xếp gạch hay là
lát xi măng? Nếu không vì sao một công nhân lại muốn dùng đến những bộ
sách chuyên môn như vậy?
Nồng đậm nghi vấn, khiến cô không cẩn thận thốt ra.
“A, lúc trước anh còn chưa kịp giải thích với em, thật ra công việc của
anh có hai loại.” Sắp xếp xong một chồng sách, Sài Ngạn Quân cuối cùng
cũng dọn được ra chỗ ngồi, có thể để hai người ngồi xuống.
“Hai loại? Bán sách sao?” Chẳng lẽ anh không chỉ là công nhân, mà còn kiêm làm nhân viên bán sách sao?
“Không phải giống như em nghĩ vậy, ba anh làm kiến trúc công trường, anh lại là con trai duy nhất, cho nên đương nhiên phải tiếp nhận sự nghiệp
của ba. Giúp những người khác nhận thầu công trình, sau đó thỉnh thoảng
đến công trường trông coi, chuyện này trước đây anh đã đề cập qua với
em.”
“Ừ.” Cô gật gật đầu.
Sau khi t