Old school Easter eggs.
Âm Mưu Của Tổng Giám Đốc

Âm Mưu Của Tổng Giám Đốc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321900

Bình chọn: 8.00/10/190 lượt.

gặp mặt có 3 lần nhìn thấu!

Úy Dương dừng lại, không kinh ngạc thấy sự cảnh giác càng lúc càng đậm trong mắt Vũ Nhu.

Người luôn che giấu mình bình thường đều không thích bị người khác khám phá, Tiêu Vũ nhu chính là người như vậy?

Vậy mà anh lại thích cô, anh thích một cô gái mới gặp mặt ba lần!

Khi mới gặp cô, cô khiến người ta cảm thấy rất yên tĩnh, yên tĩnh làm người ta rất dễ dàng coi thường cô. Thật kỳ lạ, một người lạnh lùng như vậy,

nụ cười lại dịu dàng động lòng người đến thế.

Anh hiểu được, "Cô" không phải là cô.

Sau đó là vào lần khai giảng đấy.

Trong đám người tấp nập, anh có thể tìm được cô một cách chính xác.

không khí xung quanh cô như ngừng lại, đứng cạnh cô, anh cảm thấy ồn ào bốn

phía đã giảm đi gần hết. Bởi vì trong mắt anh: đều có cô!

Đây là một lần gặp gỡ mà yêu sao? Anh âm thầm nghĩ.

Anh cảm thấy mình cũng là người dối trá, bề ngoài chói mắt, linh hồn lại xa cách, mà cô giống như một hồ nước dịu êm làm anh cảm thấy nhẹ nhàng

thoải mái.

Lần thứ ba gặp mặt là ngoài dự đoán của anh.

Trong lửa trại nhìn thấy cô, khiến anh cảm thấy kinh ngạc và may mắn. Cô mặc

một bộ đồng phục thanh nhã, hơi thở lạnh lùng, cho dù lửa có mạnh đến

đâu cũng không khiến cô bớt lạnh lùng—— đây chính là cô!

Vũ Nhu nhìn ánh mắt thâm thúy của anh, nói không ra lời.

Sau đó, anh giơ tay nhẹ nhàng gạt sợi tóc cho cô, cúi đầu nỉ non bên tai cô: "Vì sao em lại khiến anh rung động?"

Cô giật mình. . . . . .

Đầu thu, gió thổi, lá cây theo gió đung đưa, mà Tiêu Vũ Nhu bị sự thâm tình trong mắt Úy Dương làm kinh hãi.

Đồng ý làm quen với

một người mới gặp ba lần, đối với người luôn luôn xử sự tỉnh táo như

Tiêu Vũ Nhu mà nói, đó là chuyện cực kì điên cuồng.

Nhưng cô biết mình không sai, bởi vì tìm được một người hợp cả về linh hồn lẫn thể xác đâu phải là một điều dễ dàng.

Cái gọi là hợp về linh hồn và thể xác, không chỉ anh cũng là người lạnh

nhạt. Ngược lại, trải qua mấy ngày quan sát, cô phát hiện anh giống như

ấn tượng vừa ban đầu của cô —— sáng sủa, ấm áp; điều duy nhất không quá

tương xứng với dáng ngoài của anh, chính là độ bén nhạy tương đối cao.

Cũng khó trách anh lại đi học kinh tế.

Vì vậy, tin tức "Tài nữ đại học T yêu đương", tựa như đám lửa bùng lên

nhanh chóng, mà những người kia thỉnh thoảng gặp bọn họ nắm tay nhau,

càng như lửa được tiếp thêm dầu, tuyên truyền khắp nơi.

"Hôm nay học có vui không?" Úy dương cầm tay Vũ Nhu, chân hai người in lên bờ cát trắng.

"Không tệ." Vũ Nhu không keo kiệt chút nào cho anh một giọng nói ngọt ngào

cùng nụ cười ấm áp, bàn tay nhỏ bé kéo cánh tay bền chắc, chân nhỏ giẫm

cát mịn mềm mại.

Anh cùng cô ngồi xuống, ánh sáng trời chiều mang theo hương vị của biển cả bao la chiếu rọi.

"Em vẫn cho rằng ánh sáng mặt trời như ánh sáng của anh." Vũ Nhu cười nói.

Úy dương duỗi người nằm lên cát, nhìn bầu trời, nói với cô: ""Băng" từng

nói, tình yêu là cảm giác hư vô mờ mịt, chỉ có mình tự nắm giữ được, mới vĩnh hằng nhất . . . . . . Em là muốn như vậy sao?" giọng nói của anh

trở nên rất hấp dẫn.

Vũ Nhu đột nhiên không dám nhìn thẳng vào

mắt anh. Bởi vì cô biết, tình cảm cô bỏ ra ít hơn rất nhiều so với anh,

cho nên cô chọn im lặng để trốn tránh vấn đề này.

"Trả lời anh." Úy Dương có chút bướng bỉnh.

“Cách nhìn của "Băng" không nhất định là cách nhìn của em." Cô cảm động, nhưng lại vẫn không hiểu rõ cảm giác của mình.

Người như cô sẽ có thể chân chính yêu một người sao? Cô có chút nghi ngờ.

Úy Dương nắm được tay cô, nhẹ nhàng vuốt ve.

Vũ Nhu cảm thấy một hồi run rẩy.

Anh yên lặng nhìn chăm chú vào cô, giống như muốn đem hình ảnh của cô ghi sâu vào trí nhớ.

Hình như yêu cô là kiếp số của anh.

Bọn họ mỗi ngày đều ở chung một chỗ, anh có thể thấy cô, cùng cô trò

chuyện, chạm tới cô, gián tiếp qua những thứ này để cảm nhận cô

Vậy mà anh còn không chạm tới tim cô được.

Điều này khiến anh sợ, lo lắng sẽ có một ngày cô rời đi. . . . . .

Úy Dương đột nhiên ôm chặt lấy Vũ Nhu, nói với cô: "Đừng rời xa anh!" anh đem mặt chôn thật sâu ở cổ cô, giống như là sợ cô đột nhiên biến mất.

Vũ Nhu bị lời nói anh lay động, lời nói của mẹ như văng vẳng bên tai——

Đừng bỏ qua thứ mà con đáng giá theo đuổi, nếu không, con sẽ phải hối hận. . . . . .

Cô cũng từng hỏi mình, anh có đáng giá để cô theo đuổi hay không? Cô nên

đuổi theo sao? Cho dù cuối cùng vẫn không chiếm được? Cho dù cuối cùng

sẽ bị thương?

Tròng mắt luôn trong suốt của Vũ Nhu lúc này nâng lên một tầng nghi ngờ cùng không hiểu —— cô nên làm cái gì? Tiêu Vũ Nhu đem mình cho anh.

Coi như là cam kết? Cô không biết. Cô không biết cách yêu người, không biết "Yêu" có hương vị gì, chỉ là cô cảm thấy đem mình cho anh là đáng giá.

Cho nên ngày cô sinh nhật mười tám tuổi, cô nói với anh: "Mang em đến phòng của anh đi."

Úy Dương nhìn chăm chú cô rất lâu, lâu đến nỗi cô cho rằng anh không

thích, rốt cuộc anh mới mở miệng: "Em có biết đó là ý gì không?"

Vũ Nhu cười cười, "Đừng nghi ngờ, chính là thứ anh đang nghĩ đó. Hôm nay em trưởng thành rồi."

"Em nghĩ kĩ chưa?" Anh rất nghiêm túc hỏi cô, sợ cô c