XtGem Forum catalog
Âm Mưu Của Tổng Giám Đốc

Âm Mưu Của Tổng Giám Đốc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322150

Bình chọn: 10.00/10/215 lượt.

, mình đau lòng cố đi một nơi thật xa. Kể từ khi cô quen Úy Dương, cô giộng một kẻ luôn diễn vai trốn chạy.

Tiêu Vũ Nhu ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện trên bảng ghi chuyến bay thay đổi liên tục, điều này làm Tiêu Vũ Nhu hoảng hốt.

Chỉ chốc lát sau, tất cả đều ghi dòng chữ “có sự cố xảy ra, tất cả các chuyến bay sẽ dời lại trong chốc lát”.

Đây là. . . . . .

Tiêu Vũ Nhu nhìn bốn phía, mọi người cũng bị kinh động, trong đại sảnh đầy tràn tiếng ồn ào hốt hoảng.

Cô xách hành lý của mình đi về phía một nhân viên để hỏi thăm.

"Tình huống cụ thể chúng tôi cũng không rõ ràng, cấp trên đột nhiên hạ lệnh hủy bỏ tất cả các chuyến bay."

Tiêu Vũ Nhu rét run, một loại dự cảm xấu chạy lên não.

Chợt, sau lưng một hồi xôn xao, cô phản xạ, quay đầu nhìn lại ——

Úy Dương giận dữ đang đi về phía cô!

Trong mắt anh đầy tức giận, khiến Tiêu Vũ Nhu cảm thấy sợ hãi.

Duỗi tay ra, anh đem Vũ Nhu kéo vào trong ngực, dùng sức ôm thật chặt! Chỉ

mấy giây là Vũ Nhu đã có thể cảm thấy sự tức giận cùng thất vọng của

anh, còn có một chút. . . . . . run rẩy.

Người có thể làm tất cả chuyến bay dừng bay, chỉ anh mới làm được, cô nên nghĩ tới sớm hơn.

"Anh. . . . . ." Cô còn chưa nói hết, bỗng dưng cảm thấy trời đất quay cuồng, cô bị Úy Dương ôm chặt thêm.

Xuyên qua khăn quàng, cô có thể thấy rõ gương mặt anh cực kì cương cứng, cô không nói gì thêm.

Úy Dương ôm chặt cô, cố gắng bình phục sự sợ hãi vì lại sắp mất cô lần nữa. Đêm đã khuya, không khí bên trong xe lại lạnh hơn, làm Tiêu Vũ nhu hít thở

không thông, cho dù là lên xe, Úy Dương vẫn ôm cô thật chặt.

"Em tự ngồi được." Cô khẩn trương liếm liếm môi, cẩn thận mở miệng.

Anh không có đáp lại, cánh tay ôm cô chặt hơn.

Cô chỉ có thể im lặng, ngoan ngoãn dựa vào trong ngực anh.

Xe lái vào một biệt thự, Vũ Nhu biết đây là nhà của Úy Dương, không khỏi có chút lo lắng.

"Cậu chủ?" Quản gia kinh ngạc nhìn cậu chủ ôm một cô gái về nhà.

Úy Dương vẫn không nói lời nào, ôm cô, sải bước lên cầu thang.

Quản gia cung kính đứng ở phía sau, không dám tiến lên.

Rầm!

Đá văng cửa phòng, bế cô vào, sau đó đóng cửa lại.

Anh đem cô đặt lên giường, bắt đầu cởi nút áo.

"Anh. . . . . ."

Vũ Nhu trừng to mắt nhìn anh cởi áo khoác xuống, sau đó là áo sơ mi, cuối cùng lộ ra lồng ngực cơ bắp.

"Anh muốn làm gì?" Cô liếm liếm môi, khẩn trương hỏi.

"Em không thấy sao?"

"Anh. . . . . . Không thể!"

Úy Dương đột nhiên dừng động tác lại, hai mắt nhìn chăm chú vào Vũ Nhu, ánh mắt nóng rực như muốn hòa tan Vũ Nhu.

"Anh không thể? Anh chờ em nhiều năm như vậy mà em lại nói anh không thể?"

Anh đến gần cô, hô hấp nồng đậm khiến Vũ Nhu mềm yếu.

Anh cởi quần dài, hai tay giữ chặt lấy vai cô. Bàn tay kéo áo, tiếng nút áo cô bị giựt đứt vang lên, lộ ra áo ngực viền ren.

"Không!" Vũ Nhu không phản kháng, bởi vì cô biết mình không thể phản kháng nỗi, nhưng cô vẫn từ chối.

Úy Dương kéo quần áo còn sót lại trên người cô "Em không có quyền nói không!" Trong nháy mắt bọn họ đã trần truồng.

"Em sợ bị đau thương mà bỏ trốn, nhưng em có nghĩ đến anh, nghĩ đến cảm

nhận của anh không?" Bắt được hai vai của Vũ Nhu, anh lên án .

"Anh chờ em bảy năm! Cuộc sống với anh như ở trong địa ngục, khi em trở về

lại luôn miệng nói em không yêu anh! Em cố ý bức anh điên rồi mới nguyện ý dừng tay phải không?"

Vũ Nhu ngơ ngẩn, suy yếu phản bác: "Em

không có! Em không sợ hãi. . . . . ." Lời còn chưa nói hết, môi liền bị

Úy Dương chận lại.

Anh trêu đùa lưỡi của cô, để cho cô mềm yếu.

"Khi anh sắp có em lần nữa, em lại muốn chạy thoát, em có biết anh sợ hãi cỡ nào không? Nghe được câu em vẫn yêu anh, anh vui mừng muốn bay lên

trời! Vậy mà em lại một lần nữa lựa chọn rời đi, lại đem anh đẩy vào địa ngục, sao em có thể hành hạ anh như vậy. . . . . ."

Anh không thể đợi thêm nữa! Anh muốn có cô ngay bây giờ, cho dù đem cô nhốt vào lồng, anh cũng không tiếc nuối.

Anh sẽ không để cô chạy thoát, anh không muốn nỗi đau, nỗi nhớ dày vò!

Khi anh xâm nhập vào thân thể của cô, thì cô không nhịn được mà rơi nước

mắt. Nhiều năm không bị đàn ông chạm vào thân thể, làm cô cảm thấy cực

kì khó chịu.

Úy Dương bỗng sửng sốt, tiếp đó cong người xuống,

thương tiếc hôn đi lệ trên má cô, đôi tay vuốt ve thân thể, hi vọng giảm bớt sự đau đớn cho cô.

"Ở bên cạnh anh, được không?" Anh dừng động tác, thâm tình nhìn cô.

Cô có thể từ chối sao? Cô nhận ra sự đau đớn của anh, tại sao cô có thể từ chối người đàn ông mà cô yêu chứ?

Cô nháy mắt, nước mắt rơi xuống, cánh tay vong quanh vai anh, ngẩng đầu lên, khẽ liếm cổ anh.

Anh kích động hôn cô.

Bóng đêm bị tình dục chiếm lĩnh, trong không khí tràn đầy say đắm. . . . . .

... .....

Ánh mặt trời xuyên qua rèm cửa, chiếu xuống trên giường.

"Ưm. . . . . ." Tiêu Vũ Nhu rên rỉ. Cô muốn giơ tay lên cản ánh mặt trời chói mắt, lại phát hiện mình không nhúc nhích được.

Hơi mở mắt, phát hiện một cánh tay từ phía sau lưng vòng quanh eo cô, để cô dán chặt vào lồng ngực, hai chân cũng bị cuốn lấy.

Không muốn quấy nhiễu người phía sau, cô nhẹ nhàng xê dịch, khuôn mặt Úy

Dương đập vào mi mắt. Cô đột n