
ng thả muốn xuống giường.
Ông trời! Chân cô thậm chí đang phát run, có thể thấy được ngày hôm qua hắn có bao nhiêu nhiệt tình.
Cô miễn cưỡng giữ vững thân mình, khom người cầm lấy áo sơmi.
“Cô muốn đi đâu?” Khàn khàn thanh âm
làm cho cô chấn động, cô xoay người, nhìn vào đôi mắt hắn, bộ dáng lười
biếng của hắn nhìn xem cô.
Ngực Mạnh Uyển Lôi đột nhiên căng
thẳng, trong lòng xẹt qua một chút kinh hoảng. Hắn là khi nào thì tỉnh?
Hành động mới nãy của cô hắn nhìn ra sao?
Lòng của cô khẩn trương không thôi,
khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn tỏ ra bình tĩnh “Tôi muốn rửa mặt chải đầu một
chút, anh ngày hôm qua như thế nào không đánh thức tôi?” Đây chính là
lần đầu tiên cô ở bên ngoài qua đêm.
“Như thế nào? Sợ ba cô truy hỏi?” Cánh
tay chống đầu, Nghiêm Quân Dịch nằm trên giường, thưởng thức thân hình
xinh đẹp mê người của cô.
Ngày hôm qua thấy bộ dáng cô mệt mỏi
ngủ vùi, hắn không biết như thế nào cho thỏa đáng, nhưng lại ngại đánh
thức cô, ngược lại ôm cô vào phòng, ôm cô ngủ. Hắn không thể không thừa
nhận ôm cô ngủ cảm giác không sai.
“Tôi chỉ cần nói đã ở cùng Sĩ Hách là được.” Cô vừa nhắc đến tên vị hôn phu, cô biết đây là tấm lá chắn tốt nhất.
Nghe cô nhắc tới vị hôn phu, Nghiêm
Quân Dịch con ngươi đen bắn ra tia khó chịu, hảo tâm tình nhất thời biến mất, tâm trạng khó chịu không rõ vì sao nổi dậy.
Mạnh Uyển Lôi mặc vào áo sơmi, cúi đầu cài nút áo, giống như không chút để ý hỏi “Anh lần này ở Đài Bắc được bao lâu?”
Cô biết công việc hiện tại của hắn là
nhạc sĩ, hắn viết ca khúc rất được ưa chuộng, thường thường các ca sĩ
đếu nhờ hắn viết bài hát, cũng bởi vì như thế, hắn viết ca khúc rất được chú ý, rất nhiều người muốn cùng hắn hợp tác.
Chính là hắn cũng rất khó tính, hợp tác tùy theo cảm hứng, soạn nhạc cũng vậy, hắn sẽ tới Đài Bắc, phần lớn là vì công việc.
Bất quá hắn bình thường chỉ ở đây hai, ba ngày rồi lại đi, hôm nay đã là ngày thứ ba, hắn hôm nay sẽ đi sao?
Nghĩ đến một tháng không thể nhìn đến hắn, Mạnh Uyển Lôi tâm tình không khỏi buồn rầu.
“Phải mất nửa tháng đi! Có bộ phim điện ảnh mà tôi hứng thú muốn sáng tác nhạc, cũng là thời gian làm việc
không kéo dài nhiều lắm.” Kỳ quái, hắn vì sao nói nhiều như vậy với cô?
“Nửa tháng? Lâu như vậy?” Mạnh Uyển Lôi ngẩng đầu, cố gắng đè xuống cảm giác vui sướng trong lòng.
“Thì sao?” Nghiêm Quân Dịch hiểu lầm
phản ứng của cô, hừ nhẹ một tiếng. “Yên tâm, tôi sẽ không rỗi rãi đến
nỗi mỗi ngày đều quấn quít lấy cô, tôi còn có nhiều việc để làm, tôi
ngược lại sợ khẩu vị cô quá lớn, ba đến năm tiếng lại nghĩ muốn chạy trở lại giường tôi.”
Biết hắn là hiểu lầm, mà Mạnh Uyển Lôi cũng không tính nói thêm cái gì, cô đẩy ra tóc dài, lãnh ngạo nhìn hắn.
“Anh yên tâm, tôi cũng vậy bận rộn nhiều việc, qua không lâu sau tôi sẽ cùng Sĩ Hách kết hôn.”
“Hừ, chúc mừng.” Nghiêm Quân Dịch đáp
lại cô bằng thái độ cực kì lãnh đạm, chính là lời nói vô tình lại như
không thật tự nhiên từ trong miệng bật ra.
“Cám ơn.” Cô nhìn hắn cười tao nhã.
Hắn trừng mắt với cô, vẻ tươi cười của
cô là cỡ nào chói mắt, mà cô luôn đối với hắn lộ ra loại tươi cười như
giễu cợt này, vừa bất hòa lại có chút khiêu khích, giờ phút này, cô lại
thể hiện chính mình là một vị thiên kim tiểu thư.
Thật mất hứng!
Nghiêm Quân Dịch nhảy xuống giường, cất bước đi vào phòng tắm.
Thấy hắn biến mất, Mạnh Uyển Lôi buông
lỏng tâm mình, thái độ của hắn làm cho cô yên tâm, xem ra hắn là tỉnh
lại sau khi cô xuống giường.
Cô nhẹ nhàng thở ra, nhưng mà thái độ
lãnh đạm của hắn lại làm cho cô bi thương hơn, cho dù cô nói sẽ kết hôn, hắn cũng không để ý…… Cô cúi gầm mặt, chỉ chốc lát sau, nghe được thanh âm hắn đi ra khỏi phòng tắm, cô vội vàng đem tất cả bi thương, mất mát
che dấu thật tốt, nâng mắt nhìn hắn.
Hắn bên hông chỉ vây quanh một cái khăn tắm, mái tóc đen bồng bềnh bị vuốt gọn sau gáy, lộ ra cái trán cao
rộng, ngũ quan tinh xảo, tuấn mỹ toàn thân, màu đồng da thịt từ cổ lan
xuống bụng , cô nhìn xem một giọt nước mỏng manh theo lồng ngực tinh
tráng chảy xuống, chậm rãi trượt đi vào bên trong khăn mặt.
Ông trời…… Lúc này trông hắn thật gợi cảm đến chết người!
Giữ chặt nội tâm cực kì xúc động, Mạnh Uyển Lôi ra vẻ lạnh nhạt mở ra ánh mắt.
Đột nhiên di động vang lên, Nghiêm Quân Dịch mở ra di động.
“Kiều Kiều.” Nghe được thanh âm đứa cháu gái, khuôn mặt anh tuấn lập tức chuyển thành ôn hòa. “Hoa Liên chơi vui lắm sao?”
Mạnh Uyển Lôi nhìn Nghiêm Quân Dịch
trên mặt tươi cười, vẻ dịu dàng trên mặt kia làm cho cô ghen tị, mà chỉ
có Mạnh Nhược Kiều mới có thể làm cho hắn lộ ra biểu tình như vậy.
“Ừa. Cậu sẽ chăm sóc tốt chính mình,
cháu đi chơi vui vẻ, nhớ rõ ở bên ngoài phải cẩn thận, ừa, tạm biệt!”
Nghiêm Quân Dịch gập lại điện thoại, nụ cười lập tức thu hồi, hắn nhìn
về phía cô. “Cô còn đứng ở kia làm gì? Như vậy nhàn rỗi đến giúp tôi lau khô tóc.”
Nghe được lời của hắn, Mạnh Uyển Lôi
không nghĩ nhiều lắm, đang muốn tiến lên vì hắn lau tóc khô tóc, đổi lại là điện thoại của cô vang lên. Mạnh Uyển Lôi cầm lấy di động, nhìn đến
trên màn hình hiển hiện khiến ch