
đàn.
“Lôi Lôi!” Thấy cô đột nhiên rời đi, Nghiêm Quân Nghi khó hiểu nhìn về phía em trai. “Làm sao vậy? Dịch, em đã làm gì Lôi Lôi?”
“Chị có nhìn thấy em làm gì cô ấy sao?” Nghiêm Quân Dịch nhún vai, khuôn mặt anh tuấn tỏ vẻ vô tội, nhưng ánh
mắt lại nhìn chằm chằm về phía cửa, nghĩ đến cô thương tâm rời đi, mày
hắn không tự giác nhíu chặt, bất an.
Cô ta yêu thầm ai?
Cô không có khả năng thích Nghiêm Quân
Dịch, không có khả năng! Mạnh Uyển Lôi tuyệt đối không thể thừa nhận,
hai người căn bản không thường chạm mặt, ánh mắt của hắn chưa bao giờ
đặt ở trên người cô, thậm chí, hắn chán ghét cô!
Bởi vì cô họ Mạnh, hơn nữa cô trước kia còn đẩy ngã Kiều Kiều xuống nước, thiếu chút nữa hại chết Kiều Kiều.
Hắn đối với cô căn bản không có hảo cảm gì, mà cô…… cũng không thích
hắn, luôn chú ý đến hắn chính là thời gian dài tới nay đã dưỡng thành
thói quen mà thôi. Học đánh đàn là vì cô cảm thấy đàn dương cầm rất thú
vị, đấu kiếm cũng như vậy, vào trường này cũng thế, bởi vì ở đây nổi
tiếng về âm nhạc, để cô có thể học được nhiều kĩ năng thanh nhạc tốt
hơn.
Tuyệt đối không phải bởi vì hắn, không phải!
Mạnh Uyển Lôi cắn chặt cánh môi, mấy
ngày hôm trước cô đã muốn rút lui khỏi câu lạc bộ, trốn ở nhà để tránh
cơ hội chạm mặt Nghiêm Quân Dịch.
Cô cũng không muốn lại tò mò về chuyện
này chuyện kia của hắn, cho dù là học chung một trường, nhưng cô chỉ mới năm nhất còn hắn đã là sinh viên năm thứ tư, sẽ rất hiếm có khả năng
chạm mặt nhau, cô cứ như vậy an ổn tránh đi hắn mấy ngày.
Cô nghĩ, việc rút khỏi câu lạc bộ của
mình hắn nhất định nghe được, là hắn cũng không có tới tìm cô, hẳn là
tán đồng ý muốn rút khỏi câu lạc bộ của cô? Cũng đúng, theo ngay từ đầu
hắn cũng không muốn cho cô tham gia, cô rút lui chính là hợp ý hắn.
Mi mắt cụp xuống, Mạnh Uyển Lôi nói
không nên lời những cảm giác ngổn ngang trong lòng, rõ ràng không nghĩ
lại nhìn đến hắn, nhưng là hắn cũng như vậy chẳng thèm quan tâm, coi như cái gì cũng chưa từng phát sinh qua, làm cho lòng cô không khỏi cảm
thấy mất mát.
Rõ ràng là chính mình lựa chọn, mà khi đã làm, cô lại phát hiện chính mình tựa hồ tuyệt nhiên không vui vẻ chút nào.
Cô sớm nên biết, cô đối hắn mà nói vốn
không tính là cái gì, trong lòng hắn chỉ có dì cùng Kiều Kiều, mà cô,
chính là hắn chán ghét nhất người Mạnh gia. Không sao cả, dù sao…… Dù
sao cô cũng không thích hắn! Cô lại phiền muộn lo nghĩ, đi đến phòng học tập đàn, muốn đánh đàn để giải tỏa trong lòng nỗi buồn, cô mới nhẹ
nhàng đẩy ra cánh cửa, chợt nghe đến bên ngoài cửa một cuộc đối thoại.
“Em thích anh.”
Mạnh Uyển Lôi ngẩn ra, không nghĩ tới
sẽ có người tự nhiên tỏ tình công khai, cô đang muốn lặng lẽ đóng cửa
lại, mắt lại nhìn đến một thân ảnh quen thuộc, cô ngẩn ra, bàn tay muốn
đóng cửa đột nhiên dừng lại.
Bên trong phòng học, Nghiêm Quân Dịch
ngồi ở trên bàn, trên người áo sơmi bị thoát mở, tư thái mị hoặc nhắm
mắt, mà cô gái kia thân mật dán chặt vào hắn, trên người quần áo không
chỉnh tề, bầu ngực tuyết trắng kề sát vào lồng ngực tinh tráng.
Cô mím môi, trong lòng nhanh chóng có
một chút cảm giác đau đớn, nhìn đến tình cảnh ái muội này, cô có thể
tưởng tượng được mới vừa rồi ở trong phòng học phát sinh ra chuyện gì.
Hèn hạ!
“Thì sao?” Nghiêm Quân Dịch mở mắt ra,
tuấn mỹ khuôn mặt, không có một chút ý cười, tóc đen tán loạn, vài sợi
tóc lạc giữa trán, càng lộ rõ thêm một tia cuồng dã trên dáng vẻ hắn.
Lúc này hắn giống như đồ xấu xa, bộ dáng tà tứ dễ dàng làm lay động lòng của phụ nữ, lại làm cho người ta không thể bắt lấy.
“Dịch, để em làm bạn gái có được
không?” Cô gái với ngón tay thon dài ở trước ngực hắn vẽ loạn, nâng lên
khuôn mặt nhỏ nhắn, trêu đùa cái cằm khêu gợi của hắn.
“Không được.” Không chút nghĩ ngợi,
Nghiêm Quân Dịch mở miệng cự tuyệt, trên mặt hiện lên một tia phiền
chán, hắn đem cô gái đẩy ra, tự mình sửa sang lại quần áo trên người.
“Dịch!” Hắn đột nhiên tỏ ra biểu tình
lãnh đạm làm cho cô gái hết sức sửng sốt, mà ở ngoài cửa Mạnh Uyển Lôi
cũng nhìn thấy được mặt của cô ta, nhận ra người con gái đó là ai.
Là người luôn xem cô không vừa mắt tiền nhiệm hoa hậu giảng đường!
“Vì sao? Anh không thích em?” Cô gái truy vấn.
“Không thích.” Lưu loát trả lời làm cho cô gái tổn thương.
“Em không tin, vậy anh vừa mới là vì sao……”
“Là cô chính mình dâng lên không phải
sao?” Nghiêm Quân Dịch nhún vai, vẻ mặt lãnh đạm. “Tôi chỉ không cự
tuyệt mà thôi.” ( XX: Anh này xấu xí quá, hận á, ghét á, ai mà đụng anh
này khổ dài dài, đáng tiếc là nam chính oaoa….)
Hắn vừa vặn đang buồn, là chính cô tự
dâng mình lên cửa làm cho hắn giải sầu, nhưng là tâm tình của hắn một
chút cũng không khá lên được.
Mày vênh lên, Nghiêm Quân Dịch cảm thấy tâm tình của mình vẫn không tốt, rất khó chịu, mà tất cả đều là do hắn
nhận được cái tin tức đồ chết tiệt kia rút lui khỏi câu lạc bộ.
Hơn nữa đơn xin rút khỏi câu lạc bộ còn không phải do bản thân cô tự mình đưa tới, mà là tùy tiện nhờ người
khác tiện tay đưa đến cho hắn.
Qua một ngày, rồi mấy ngày sau đó, cô
liền thật sự b