Insane
Ám Dục

Ám Dục

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325225

Bình chọn: 7.5.00/10/522 lượt.

g ngừng gây đau buốt”

Dung Ân động tác dịu dàng, ngón tay cái đặt trên vết thương của anh ấn

mạnh rồi lại xoa nhẹ vân vê, cô biết rõ nhất định sẽ rất đau, nên cũng

cẩn trọng chút một. Người đàn ông khuôn mặt nhăn nhó, mi tâm chau lại,

cố gắng chịu đựng, sau khi đã tắm rửa sạch sẽ, trên người cô mang theo

hương thơm nhàn nhạt thanh nhã, xâm nhập vào khoang mũi anh vô cùng dễ

chịu, bộ quần áo ngủ màu kem mỏng manh, anh cảm giác được dục vọng của

chính mình đã bắt đầu được khơi dậy. Hơi ngẩng đầu, ánh mắt cô tỉ mỉ

quan sát bàn tay anh, hoàn toàn chăm chú, tuy rằng động tác không chuyên nghiệp nhưng lại vô cùng thu hút cùng dễ chịu. Sự điềm tĩnh như vậy,

khiến Nam Dạ Tước bắt đầu khó khăn kiểm soát cơ thể, đầu ngón tay như có như không tiến vào lòng bàn tay Dung Ân, có phần tiếp xúc va chạm

thoáng qua, so với làm tình còn kích động hơn. Tron.

Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, trong nháy mắt phá vỡ sự yên tịnh, động tác

Dung Ân cứng đờ, nhưng không dừng lại. “Cô không nghe điện thoại sao?”

Dung Ân buông tay anh, “Mỗi ngày hãy ấn vào vết thương vài lần, cứ như

vậy rất nhanh sẽ khỏi” Tiếng chuông điện thoại vừa dừng lại vang lên,

dừng lại rồi tiếp tục vang lên, dường như không có ý ngừng lại, Dung Ân

nhìn tên hiển thị trên màn hình, cũng không có biểu hiện khác thường,

sau khi cân nhắc, nhấn nút nhận cuộc gọi, nghe máy. Giọng nói quen thuộc ấm áp truyền đến bên tai, “Ân Ân, em đang ở đâu?”

Dung Ân ánh mắt hướng về Nam Dạ Tước chuyển đi nơi khác,

“Em đang ở nhà”.

“Điện thoại anh hết pin, vừa rồi em gọi điện cho anh, có chuyện gì không?”

Dung Ân siết chặt điện thoại trong tay, cô và Diêm Việt bỏ lỡ một năm, ngay

cả khi cô cần anh nhất, cũng bỏ lỡ, anh cũng không đề cập đến chuyện

chiếc đĩa, hoàn toàn bình thản, dường như xem sự thương tổn đã từng phát sinh chưa từng có, Dung Ân thở nhẹ xả giận, trong lòng thế mà không thể thả lỏng, cô miễn cưỡng gượng cười “Không có chuyện gì, chỉ là em muốn

gọi cho anh thôi”. Điện thoại bên kia rơi vào tĩnh lặng, qua hồi lâu,

mới nghe thấy tiếng Diêm Việt vọng lại, “Cũng không còn sớm nữa, em nghỉ sớm đi, ngày mai gặp nhau sau”. Lại là sự trống trải, Dung Ân nuốt

xuống cổ họng những lời toan nói ra, cắn môi, “Vâng, anh ngủ ngon”. Đầu

dây bên kia đã không chờ được ngắt máy, Dung Ân ngơ ngẩn nhìn chính mình tự nói chuyện với màn hình điện thoại, ngón tay khẽ động, nhất thời cảm thấy toàn thân vô lực rã rời. Nam Dạ Tước nằm thẳng người trên giường

lớn, một tay chống đầu, cổ áo tùy ý mở, để lộ thân thể tráng kiện bên

trong, “Ân Ân, cô nói dối anh ta”.

“Tôi phải đi về rồi” Dung Ân tránh né trọng tâm câu chuyện, đi vào phòng tắm, lấy toàn bộ quần áo của mình,

“Dù sao, ngày hôm nay cũng cám ơn anh, bộ quần áo này, hôm khác tôi sẽ trả

lại”. Nam Dạ Tước nhìn chăm chú bóng lưng cô, mãi cho đến khi cô đi

xuống lầu, anh lúc này mới nhàn nhã bước xuống,

“Để tôi đưa cô về, e rằng bà ta vẫn đang ở đó”. Cô không thích anh, thế như ngày

hôm nay, anh cũng không phải chỉ một lần giúp cô, có đôi khi cuộc sống

cũng nực cười như vậy. Trên đường trở về, Dung Ân nghĩ đến nguyên do sự

vội vã của Diêm Việt, có lẽ, anh có việc gấp cần xử lý, vừa mới tiếp

quản tập đòan, chắc chắn công việc rất bề bộn. Đáp án, ngày hôm sau đã

được công bố.

Tổng giám đốc tập đoàn Viễn Thiệp cùng ngôi

sao điện ảnh Tư Mạn bí mật hẹn hò ở Cám Dỗ, cánh phòng viên đã phát hiện ra và hình ảnh của người đàn ông cũng được chụp lại, khuôn mặt mê hồn,

người phụ nữ mái tóc uốn quăn xõa tung tùy ý khoát lên vai người đàn

ông, môi hai người quấn quýt, ngay cả góc độ chụp cũng rất chuẩn xác,

dáng điệu hôn môi của hai người rất ăn ý, tư thế như vậy, người ngoài

rất ngưỡng mộ. “Đẹp trai quá——–”

“Đây chẳng phải Tư Mạn sao, trước nay luôn không thấy có tai tiếng gì, hóa ra là vì Diêm Việt”.

Bên trong văn phòng, vĩnh viễn không thiếu những giây phút nhiều chuyện, Lý Hủy cầm lấy tờ báo đưa đến bên cạnh Dung Ân, “Thật không hiểu nổi mấy

người này, cô ta không phải cùng tổng giám đốc….”

Người bên cạnh vội vàng đẩy ghế đứng dậy, Lý Hủy sửng sốt, chỉ kịp nhìn thấy Dung Ân đã đi rất xa.

Bên trong phòng nghỉ của Nghiêm Tước, Dung Ân tự pha cho mình một tách cà

phê không đường, cô nhấp một ngụm, lại không hề cảm thấy đắng, có lẽ, vị giác đã không còn nhạy cảm, hoặc là, sự đắng nghẹn nào khác đã bao trùm sâu đậm hơn.

Một ngụm lại một ngụm, chỉ giống như đang uống nước lã.

Chuyện của giám đốc Lý không dễ dàng gì mới trôi qua, những tin tức đó, như là đã bốc hơi.

Một đợt sóng chưa dứt đã có một đợt sóng khác nổi lên.

Hóa ra, sự khiêu khích của Tư Mạn hôm đó không phải nhằm vào Nam Dạ Tước, mà là Diêm Việt.

Trái tim đau tựa như bị kim châm, lúc đó không cảm thấy, là vì không để tâm, cầm lấy tách cà phê trở lại văn phòng, cô đã ngay lập tức trông thấy Lý Hủy đang nhìn quanh quất ở cửa, “Ân Ân, cậu có điện thoại đấy, vừa rồi

cậu đi đâu lâu thế?”

“Đột nhiên tớ cảm thấy hơi buồn ngủ,

nên đi pha một tách cà phê thôi”. Dung Ân trở lại bàn làm việc, trên màn hình điện thoại, nhấp nháy hiện lên cái tên