
hãi.
“Vậy, cả chiếc đĩa này cô cũng không cần?”
“Lần này tôi muốn đánh cược một lần.” Dung Ân vung tay, lực không mạnh lắm nhưng lại dễ dàng hất tay Nam Dạ Tước sang một bên.
“Dùng tiền đồ của Diêm Việt để đánh cược sao?”
“Không.” Dung Ân lui lại phía sau hai bước, ánh mắt cô kiên định hơn bao giờ
hết: “Lấy tình yêu giữa tôi và Diêm Việt đánh cược.” Nếu tình yêu của
hai người đủ lớn, sẽ không cần bất kỳ bên nào phải hi sinh. Cho dù kết
quả có ra sao hai người cũng có thể cùng nhau đối mặt.
Mặc kệ sắc mặt tái xanh của Nam Dạ Tước, cô xoay người bước đi một cách nhẹ nhàng, đi ra khỏi cửa chính.
Trong phòng khách yên ắng, hai tay Nam Dạ Tước nắm chặt thành quyền, gân xanh nổi rõ trên mu bàn tay. Anh vung tay ném hết mọi thứ trên bàn về phía
ti vi, “bụp” sau một tiếng nổ Nam Dạ Tước thở hổn hển, ánh mắt anh vằn
lên tia máu: “Dung Ân, rồi cô sẽ phải hối hận!”
Vốn tưởng rằng cô sẽ phải thỏa hiệp, không ngờ, cô còn muốn phản kháng, được.
Nam Dạ Tước nằm vật ra ghế sô pha, ánh mắt lạnh lùng hung hiểm khiến kẻ
khác phải sợ hãi, cái giá của sự liều lĩnh tôi sẽ cho cô nếm thử.
Mặc dù lưng rất thẳng, nhưng khi ra khỏi cửa biệt thự Dung Ân vẫn đi nhanh
hơn, cô chỉ sợ Nam Dạ Tước lại tiếp tục đuổi theo. Diêm Việt không tìm
thấy cô, điện thoại cũng không liên lạc được nên chắc sẽ rất sốt ruột.
Bắt xe về nhà, vừa đi đến hành lang đã thấy xe của Diêm Việt dừng cách đó không xa.
Cô từ từ chạy lại gần thì thấy cửa kính xe được hạ xuống một nửa,
Diêm Việt nghiêng mặt tựa đầu vào tay lái dường như đang ngủ. Mái tóc
ngắn rũ xuống trước trán, vẻ mặt mệt mỏi.
Thấy vẻ mặt lo lắng của anh ta, Dung Ân vội vòng qua đầu xe mở cửa ngồi vào ghế phụ: “Việt, em có chuyện muốn nói với anh.”
“Sao? Có chuyện gì mà nghiêm túc vậy.” Diêm Việt nghiêng người sang ôm thân hình nhỏ bé của cô vào lòng.
Lồng ngực ấm áp khiến Dung Ân cảm thấy yên tâm hơn, nhưng sự việc kia lúc
nào cũng là tảng đá nặng trong lòng cô: “Những gì xảy ra ở hầm để xe
bệnh viện thành phố em đã biết rồi.”
Thân thể Diêm Việt cứng đờ, anh ta đẩy người cô ra: “Em biết được những gì?”
“Từ khi bắt cóc đến hết.” Dung Ân khiếp sợ khi nhớ lại những hình ảnh đẫm máu đó, cô nhắm mắt lại: “Tất cả đều đã bị quay lại, Việt, bây
giờ chúng ta phải làm sao?”
“Ai làm việc đó?” Ngữ khí của anh ta đã lộ ra sự lạnh lẽo.
“Nam Dạ Tước.” Khi Dung Ân nhắc đến cái tên này thì nhíu mày, cô từ từ mở mắt ra: “Ông chủ của em.”
“Tại sao anh ta phải làm như vậy?”
Câu chuyện cuối cùng cũng
đi vào trọng điểm. Dung Ân cúi đầu, sự kiên định lúc nãy đến khi phải
thực sự nói ra lại trở nên quá yếu ớt. Gió thu thổi qua lay những chiếc
lá sắp rụng trên những cây ngô đồng ở cách đó không xa, tựa như Dung Ân
lúc này.
“Em và Nam Dạ Tước quen nhau ở Cám Dỗ.” Dung Ân quay
đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thanh âm trong không gian yên tĩnh càng trở
nên cô quạnh: “Lúc ấy, em bị ông chủ của Cám Dỗ lừa ký vào một bản hợp
đồng một năm, giữa lúc không tìm được việc làm. Khó khăn lắm em mới xin
được việc ở một công ty nhỏ, nhưng suýt chút nữa đã khiến công ty của họ bị phá sản. Sau đó, mẹ thấy em múa mở màn ở Cám Dỗ.”
Thanh âm
của cô vốn nhẹ nhàng, nhưng nghe vào tai Diêm Việt lại trở nên rất
thương cảm. Dung Ân từ từ nói hết những chuyện đã xảy ra: “Vì em muốn
lấy lại bản hợp đồng kia và có được một công việc ổn định, nên em đã
đồng ý với Nam Dạ Tước, ngủ với anh ấy……một đêm.” Hai bàn tay cô đặt
trên đầu gối vì căng thẳng mà nắm chặt. Dung Ân không dám quay đầu lại
nhìn Diêm Việt, lại càng không dám nhìn thẳng vào mắt anh ta: “Lúc đó,
em cứ tưởng anh đã chết, ngoài anh ra, còn có điều gì quan trọng hơn
sống sót? Việt, em xin lỗi.”
Rất lâu sau vẫn chưa nghe thấy tiếng trả lời của anh ta, quanh quẩn trong xe chỉ có tiếng hít thở nặng nề.
Chuyện như vậy, có ai lại không để ý?
Dung Ân lựa chọn thẳng thắn. Cô không muốn lừa dối anh ta, nhưng sự trầm mặc kéo dài khiến cô bắt đầu cảm thấy không yên. Có một số chuyện, chẳng lẽ chỉ có nói dối mới có thể tốt đẹp sao?
Trong lòng trào lên cảm giác mất mát. Cô vươn tay mở cửa, đang định
bước xuống xe thì cánh tay đã bị người bên cạnh giữ chặt: “Em đi đâu?”
Dung Ân không quay đầu lại, dưới ánh trăng sáng tỏ, khuôn mắt cô toát ra vẻ chán chường: “Em muốn về nhà.”
“Ân Ân, anh xin lỗi, anh đã trở về quá muộn.” Diêm Việt cầm lấy tay trái
cô, nhẹ nắm: “Chỉ cần trong lòng em vẫn còn có anh, những cái khác anh
đều không quan tâm.”
“Anh không ghét bỏ em sao?” Nước mắt đã chảy ra từ khóe mắt cô.
Diêm Việt kéo cô vào lòng: “Trái tim này chỉ có thể dành cho anh, không được có người khác. Em nghe chưa?”
Mắt Dung Ân đẫm lệ, cô không ngừng gật đầu. Anh ta vùi đầu ở cổ cô mở mắt, đôi mắt màu hổ phách hàm chứa thâm ý mà người ta không thể nắm
bắt. Hình như vừa có trào phúng, lại vừa có lạnh nhạt và chán ghét. Cái
anh ta muốn chỉ có trái tim cô mà thôi.
“Cho nên anh ta muốn lợi dụng băng ghi hình có trong tay, để ép em ở lại bên cạnh anh ta?
Anh ngồi lùi ra, ánh mắt đã đổi lại thành vẻ dịu dàng.
Dung Ân lau khô nước mắt, gật đầu: “Nhưng em k