
mới tinh.
Hình như người trong xe dặn dò gã đàn ông mấy câu, bởi vì ánh
sáng quá tối, Dung Ân cũng không thấy rõ người ngồi bên trong là ai.
Khi gã đàn ông trở lại, trên tay cầm thêm hai sợi dây thừng, giám đốc Lý vừa nhìn thấy, đã sớm sợ đến mức nói năng lộn xộn: “Ngươi, rốt
cuộc các ngươi là ai, định làm gì?”
“Ông chủ của chúng tôi nói, loại người như ông, phải sống giống như chó.”
“Thả tôi ra, tôi cảnh cáo các người.”
Gã đàn ông ném sợi dây cho đồng bọn, hai gã đàn ông lực lưỡng dễ
dàng trói chặt tay chân của ông ta lại, rồi buộc vào bốn cây cột trong
bãi để xe.
Cả người giám đốc Lý bị kéo căng, nằm bất động trên mặt đất, lúc
này, xe Audi ở trong góc khuất khởi động, từ từ lái lại đây. Ông ta đã
cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, tứ chi bắt đầu giãy dụa, nhưng không hề có
một chút tác dụng.
Bánh xe lăn rất chậm, từ từ đến gần, không khí chết chóc kiểu này, có thể ép người ta phát điên.
Ông ta bắt đầu la to, thanh âm chói tai giống như tiếng cồng
chiêng: “Cứu tôi với, không —— Cứu tôi với ——” Sự sợ hãi đó, dường như
xuyên qua cả thời gian, Dung Ân cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, giống như
đặt mình trong hầm băng, cô ôm chặt hai vai, nhìn màn hình chằm chằm
không chớp mắt.
Bánh xe to dày lăn lại gần, cặp mắt giám đốc Lý trợn trừng, trơ
mắt nhìn bánh xe cán qua cánh tay ông ta, thanh âm gãy xương vẫn chưa
dứt, bánh xe vừa nghiền qua lại lăn trở lại, đè lên cánh tay đã gãy một
lần nữa.
“A ——”
Một tiếng này, so với lúc nãy càng như chọc thủng màng nhĩ, trong đời, Dung Ân chưa bao giờ nghe thấy thanh âm nào kinh khủng như vậy. Xe chạy ra khỏi một đoạn, lại quay đầu, giống như lần trước nhằm về phía
hai chân đang giãy dụa của ông ta.
Hình ảnh càng gây nên cảm giác chấn động mạnh mẽ hơn, đầu chiếc
xe màu đen cứ như đụng vào người Dung Ân, hai chân cô mềm nhũn, cả người vô lực ngồi bệt xuống sàn nhà.
Chẳng trách trong thang máy, giám độc Lý lại chảy nhiều máu như vậy.
Nam Dạ Tước bổ quả táo vừa gọt vỏ xong thành từng miếng nhỏ cho
vào đĩa đựng hoa quả, xe Audi dừng lại bên cạnh người giám đốc Lý, người đàn ông bước xuống từ ghế sau xe đứng quay lưng về phía máy quay, anh
ta dùng chân đá đá vào mặt giám đốc Lý, thấy ông ta đã hoàn toàn bất
tỉnh, lúc này mới hài lòng xoay người.
Khuôn mặt của Diêm Việt, bị cho dừng hình hiện ra một cách rõ
nét, đôi mắt màu hổ phách người khác không thể cải trang, đằng sau, từng dòng máu đang phun ra từ tứ chi của giám đốc Lý, lúc nãy Nam Dạ Tước
cho cô xem, chính là bức ảnh chụp thảm cảnh ở chỗ này.
Dung Ân giống như lại ngửi thấy mùi máu tươi tanh tưởi kia, cô thấy lợm giọng, vội vàng đứng dậy chạy lảo đảo vào nhà vệ sinh.
Tất cả cơm tối ăn vào đều nôn ra hết, một tay cô ôm bụng, rã rời
chống người dậy, sau khi súc miệng rửa mặt bằng nước lạnh xong, cô mới
lê bước chân nặng nề đi ra ngoài.
Trên màn hình ti vi, đang lặp đi lặp lại những hình ảnh tàn khốc, Dung Ân đi đến đó rút hết phích cắm điện, Nam Dạ Tước thì hướng cô vẫy
tay: “Lại đây.”
Cô ngồi dưới đất, dựa lưng vào ghế sô pha: “Anh muốn gì?”
Nam Dạ Tước tự nguyện hạ mình, ngồi xuống cạnh cô, co một chân lên: “Thủ đoạn độc ác như vậy, ngay cả tôi nhìn cũng thấy sợ.”
Dung Ân làm như không nghe thấy, hai tay bó gối: “Điều kiện trao đổi là gì?”
“Tiến hành giao dịch, xem ra cô càng ngày càng thành thạo.” Tay phải
anh đặt lên tay Dung Ân, cả người áp sáp về phía cô: “Dự án Vạn Đạt, xem ra là đã được giải quyết, chỉ có điều hắn ta làm việc không cẩn thận
chút nào, đã để lại bằng chứng chết người.”
“Thật không ngờ, đường đường là Tước thiếu gia mà vì một người tầm thường như tôi, hao tổn không ít tâm tư.”
Một câu châm chọc, khiến lồng ngực Nam Dạ Tước phập phồng lên
xuống, anh không thể nhịn mà cười thành tiếng: “Ân Ân, có phải cô rất
hận tôi hay không?”
Dung Ân không nói gì, sau khi rửa mặt, nước vẫn còn dính trên
tóc. Nam Dạ Tước vươn tay, quay mặt cô lại đối diện với mình: “Tình nhân cũ trở về, căn bản các người có thể quay lại bên nhau, thậm chí, cô có
thể vô lo vô nghĩ trở thành thiếu phu nhân nhà họ Diêm. Ân Ân, tại sao
lúc đó cô không kiên định hơn chút nữa? Chịu đựng thêm mấy ngày, Diêm
Việt sẽ trở về, đáng tiếc. Chậm một bước, cô đã lên giường với tôi, làm
gì có chuyện dễ dàng bò xuống như vậy?”
Lời anh nói, chọc đúng vào điểm yếu của Dung Ân, cây gậy ngáng
đường Nam Dạ Tước, lúc nào cũng nằm giữa cô và Diêm Việt, chỉ cần anh
tùy ý động một chút, cô sẽ đau tận tâm can.
“Có trách thì trách, cô là người phụ nữ đã bán thân.”
Dung Ân nhìn khuôn mặt hoàn mỹ trước mắt mình, ông trời đã cho
anh một gia thế hơn người, nhưng lại không cho anh một trái tim lương
thiện.
Cô cần phải chịu đựng, không được khóc trước mặt Nam Dạ Tước,
nhưng một khi không giả vờ kiên cường được nữa, cảm xúc sẽ vỡ òa, không
thể khống chế.
Dung Ân đã biết trước, mình sẽ không còn có tương lai.
Nước mắt lặng lẽ rơi, Dung Ân tự nói với chính mình, cô không
khóc, chỉ là quá đau đớn, cô cần được giải tỏa. Nam Dạ Tước thấy khuôn
mặt cô đẫm nước mắt, tâm trạng cũng không tốt hơn lên, ngược lại, càng