Ám Dục

Ám Dục

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324234

Bình chọn: 9.5.00/10/423 lượt.

rồi, tại sao còn phải hao tổn tâm trí đi

dồn ép người khác vào đường cùng, nếu anh muốn, trực tiếp chiếm đoạt

không phải nhanh hơn sao?”

“Ân Ân, em rất không hiểu tôi.”

Mặt Dung Ân nghiêm túc, đặc biệt muốn hiểu anh. “Tôi thích nhìn người khác

giãy giụa, thích nhìn họ bị dồn vào đường cùng.” Đây chính là sở thích

của anh.

Như vậy không phải là nếu ngoan ngoãn nghe lời, không

lâu sau sẽ chán ngấy ư? Nghi ngờ này Dung Ân cũng không hỏi, ngay lúc

đó, cửa thang máy ”dinh” một tiếng. Nhân lúc thang máy đang mở cửa, Dung Ân chuẩn bị chạy ra, nhưng Nam Dạ Tước đã phát hiện, nhanh hơn một

bước, túm lấy cánh tay cô kéo trở về. Cửa thang máy lại một lần nữa đóng lại, hướng lên tầng cao nhất.

“Sau khi hết giờ làm việc chờ tôi ở cửa công ty, cùng nhau đi ăn tối.” Ngữ điệu không phải hỏi mà là ra

lệnh, Dung Ân không muốn: “Hôm nay tôi có việc.” “Có việc cũng bỏ.” Nam

Dạ Tước vòng qua người cô, ấn nút thang máy: “Đến lúc đó, tôi ở dưới

cổng công ty chờ cô.”

Nhìn bóng dáng cao to của Nam Dạ Tước biến mất trước cửa thang máy, Dung Ân nhấn một con số, sau đó lùi sâu vào trong thang máy.

Hôm nay, thời gian làm việc dường như trôi qua rất nhanh, cảm giác mới được một lúc, Lý Hủy đã thu dọn xong bàn làm việc gọi cô: “Dung Ân, về

thôi.” “Cậu về trước đi, tớ còn một ít tài liệu chưa làm xong.” “Vậy tớ

về trước nhé, ngày mai gặp lại.”

Sau khi tất cả mọi người trong

văn phòng về hết, Dung Ân mới thả lỏng một chút, cô không hi vọng đồng

nghiệp nhìn thấy một màn tiếp theo. Cầm lấy túi xách, vừa mới đứng lên,

cửa phòng làm việc của trưởng phòng lại mở ra. “Cô chưa về sao?” Dung Ân lễ phép gật đầu: “Tôi đang chuẩn bị về.” “Dung Ân.” Hạ Phi Vũ đột nhiên đứng chắn đường cô, vẻ mặt kiêu căng: “Tôi muốn khuyên cô mấy câu.”

Dựa vào vẻ mặt của Hạ Phi Vũ, Dung Ân đã đoán được cô ta muốn nói gì, nhưng vẫn giả vờ như không biết, hỏi: “Trưởng phòng Hạ, có phải có điều gì

tôi chưa hoàn thành tốt trong công việc?”

“Người giống cô vì

tiền mà lên giường cùng anh ấy, anh ấy sẽ không thích.” Khẩu khí coi

thường mà khẳng định: “Cho nên, dù có quấn quýt lấy người đàn ông đó

cũng vô dụng thôi.”

Có trời mới biết, cô muốn cách Nam Dạ Tước

càng xa càng tốt, nhưng sau khi những bức ảnh kia bị phát tán trong

phòng thiết kế, mọi người đều nghĩ cô đeo bám anh: “Tôi chưa bao giờ “hy vọng” được Nam Dạ Tước thích.” Đây là lời nói thật lòng của cô.

“Những người phụ nữ như cô tôi đã gặp không ít. Nam Dạ Tước đối với các cô,

cũng chỉ là nhất thời hứng thú mà thôi. Quá ngoan ngoãn nghe lời sẽ

khiến người đàn ông mất đi dục vọng được chinh phục.” Các cô? Quả nhiên, Hạ Phi Vũ đã coi Dung Ân như những người phụ nữ kia.

Giơ tay

lên nhìn đồng hồ, đã muộn hai mươi phút. Nếu còn không đi, chỉ sợ ngài

Tổng giám đốc đại nhân sẽ đích thân lên tận đây tìm. Dung Ân đi qua đụng vào bả vai Hạ Phi Vũ: “Trưởng phòng Hạ nói không sai. Anh ta đối với

phụ nữ lúc nào cũng chỉ có hứng thú nhất thời. Sau khi chiếm được, sẽ

cảm thấy nhàm chán, rồi lại tìm kiếm mục tiêu mới, lặp đi lặp lại không

bao giờ kết thúc. Tình yêu của một người đàn ông như vậy, không đáng tin tưởng, lại càng không thể chỉ dành cho một người phụ nào nào hết.”

Tiếng bước chân sau lưng đã xa dần. Hạ Phi Vũ nắm chặt tay phải, giữa cô ta

và Nam Dạ Tước, thỉnh thoảng có hẹn hò, cũng chỉ là ăn cơm, hôn môi mà

thôi. Nam Dạ Tước chưa bao giờ muốn cô ta, bởi vì anh đã từng nói, cô ta không giống với những người phụ nữ khác. Cho nên, cô ta chắc chắn một

ngày nào đó anh sẽ quay đầu.

Đi xuống tầng một, vừa mới ra khỏi cửa công ty, đã thấy Trần Kiều đang đứng chờ: “Dung Ân, anh đến đón em.”

“Không cần.” Dung Ân nhìn thấy xe của cậu ta đang dừng bên lề đường: “Anh vừa

mới tiếp quản công ty, chắc chắn sẽ rất bận rộn, em có thể tự đi về một

mình.”

“Không được, anh không thể để chuyện ngày hôm qua lại xảy ra một lần nữa, đi thôi!” Trần Kiều cầm lấy tay Dung Ân, không cho cô

cự tuyệt.

Dung Ân đưa mắt nhìn xung quanh, cũng không nhìn thấy

bóng dáng Nam Dạ Tước, nhưng vừa đi được hai bước, điện thoại di động đã đổ chuông. Trên màn hình, cô không hề lưu số của Nam Dạ Tước, nhưng chỉ cần nhìn qua cũng có thể nhận ra được. Sau khi suy nghĩ, Dung Ân ngắt

máy. Chẳng qua chưa đi được hai bước, chuông điện thoại lại vang lên như thúc giục. Cùng lúc đó, không biết một chiếc xe thể thao sang trọng từ

nơi nào lao đến, dừng lại ngay trước mặt hai người. Cửa kính xe hạ

xuống, Nam Dạ Tước nghiêng đầu, mắt nhìn chằm chằm Dung Ân: “Lên xe!”

Ấn tượng của Trần Kiều với anh rất không tốt: “Dung Ân, anh đưa em về nhà.”

Nam Dạ Tước nhíu mày, sắc mặt bắt đầu trở nên u ám.

Dung Ân bước xuống thềm đá, Trần Kiều vẫn lo lắng đi theo: “Ngộ nhỡ lại gặp phải những người đó, em biết làm thế nào? Dung Ân…”

“Anh yên tâm, lát nữa em sẽ đi taxi về, nếu không về đến nhà em sẽ gọi điện

thoại cho anh.” Dung Ân đi đến bên cạnh xe của Nam Dạ Tước, quay lại vẫy tay với Trần Kiều, rồi lên xe.

Mãi đến khi xe chuyển động,

khuôn mặt căng thẳng của Nam Dạ Tước mới dịu đi một chút: “Em ngắt điện

thoại của tôi, có phải


XtGem Forum catalog