
g ngày càng tiều tụy, rốt cuộc anh cho
anh ấy uống thứ gì?’
“Tôi nói với cô rồi, cô lại không tin, vậy cô dẫn anh ta đi bệnh viện làm kiểm tra chẳng phải sẽ biết sao?”
Tư Mạn hừ nhỏ, cô rất rõ ràng, lúc trước cái gọi là thuốc giảm đau anh ta
cho Diêm Việt uống vào,thật sự có cái gì, hoàn toàn nói không rõ, báo
chí nói về việc Diêm Việt hút ma túy mới dần chìm xuống, nếu lúc
này lại truyền đi lời nào.., cô thật sự yêu người đàn ông này sâu
sắc, cũng đừng muốn có cơ hội kịp trở tay.
“Anh không
cần nói dối, Trần Kiều”. Tư Mạn hôm nay đã đem mấy viên thuốc cuối cùng
còn dư lại đưa cho bác sĩ kia, chỉ đợi buổi tối báo cáo: “ Có phải
thuốc giảm đau hay không, tôi tự sẽ biết, đến lúc đó, nếu thật sự anh
lừa tôi… tôi sẽ không bỏ qua cho anh.”
“Ha ha” Người đàn ông
cười yếu ớt, con mắt tàn nhẫn đúng là Dung Ân chưa từng thấy qua, trong
trí nhớ của cô, Trần Kiều đứng ở dưới cây nói mình yêu cậu, ấm áp và
trong sáng, trong mắt của cậu ấy có ánh sáng ấm áp mà tuyệt đối
không thể nào là loại này, đen sẫm một mảng, Dung Ân cảm thấy người đứng dưới bóng cây lê hình như càng ngày càng xa rồi, từng cánh hoa như
vương vấn cũng đã trở nên mờ mịt.. Cô dựa lưng vào vách tường, còn muốn
chạy đi, sợ rằng nghe nữa sẽ không chịu nổi nhưng lúc này hai chân nặng
như chì, không thể di chuyển được.
“ Cô đừng quên, lúc trước Diêm Việt là như thế nào trở lại bên cô.” Là tiếng nói chuyện như cũ của Trần Kiều
“ Đừng nói nữa!” Tư Mạn ngắt lời: “Không cần phải nhắc lại.”
“ Lúc trước, nếu không phải cô đem những hình chụp kia tung ra, Diêm Việt đã sớm gắn bó cùng người khác rồi, Tư Mạn cô có thể có được cái gì?
Hả? Còn muốn không buông tha tôi,cô có nghĩ tới điều này không? Nếu tôi đem chuyện này nói cho Diêm Việt, anh ta sẽ làm gì?” Trần Kiều đắc ý mà nhìn Tư Mạn sắc mặt trở nên trắng bệch mà không có chút huyết sắc nào,
từ trong túi áo lấy ra một điếu thuốc, trong trí nhớ của Dung Ân, Trần
Kiều không hề hút thuốc lá. “Anh ta nhất định sẽ đạp cho cô một cước, sẽ trở lại theo đuổi Dung Ân, cô biết đấy, anh ta đúng là không thể từ bỏ
được cô ấy, Tư Mạn, cô định tính thế nào?”
“Không, xin anh đừng
nói” Tư Mạn hai tay che mặt, đem kính râm tháo xuống đặt ra phía sau,
lời như vậy, đối với cô mà nói đúng là quá tàn nhẫn, cô hiểu rõ, Trần
Kiều nói không sai, nếu để cho Diêm Việt biết chuyện này cô thật sự
không còn gì nữa.
“ Cho nên, tôi sẽ giữ bí mật giúp cô.”
“ Lúc trước, Nam Dạ Tước sai người chụp ảnh tôi, nhưng những ảnh kia đều trả lại cho tôi, nói là dạy cho tôi một bài học, nếu không phải trong
lúc vô tình bị anh phát hiện, tôi đã sớm đem những thứ đó hủy đi, là
anh, anh nói như vậy, có thể làm Diêm Việt hoàn tâm chuyển ý..”
“ Đúng” Trần Kiều hít một hơi thuốc lá, gẩy cho tàn thuốc rơi xuống.
“Nhưng là ai sẽ tin tưởng lời cô nói, cô cũng phải có dũng khí chính
mình thừa nhận mới được.”
Tư Mạn á khẩu, bí mật này, cô dù chết
cũng phải bảo vệ, Diêm Việt có thể không yêu cô, nhưng không thể không
chịu nhìn mặt cô. “ Hôm nay tôi mới ý thức tới, một chiều này của
anh, có thể nói là một mũi tên trúng hai đích, vừa làm cho Diêm Việt tờ
bỏ Dung Ân lại dụ dỗ được Nam Dạ Tước, thì là anh mới là người ngư
ông đắc lợi.”
“Nói như thế nào tùy cô” Trần Kiều không có kiên nhẫn cùng cô dong dài, dập tắt điếu thuốc, trong túi quần tây trang lấy ra một lọ thuốc đưa choTư mạn “ Tôi nghĩ hiện tại anh ta đã không thể
không có cái này rồi, tôi mang tới giúp cô, đợi khi nào sắp hết,
bất cứ lúc nào cô cũng có thể kêu tôi mang đến.”
Hành
động này của hắn đã chứng minh suy đoán lúc trước của Tư Mạn, cô nhìn
thẳng chằm chằm vào lọ thuốc kia, khẽ nhếch miệng, hơi nước từ trong ánh mắt biến thành thanh kiếm sắc bén đâm về phía Trần Kiều. ”Trần Kiều,
anh thật sự cho anh ấy uống loại thuốc này? Anh ấy là anh họ của anh mà, anh vẫn còn là người sao?”
“ Cô muốn để cho tất cả mọi người nghe thấy sao?” Người đàn ông nói xong, liền đứng dậy.
Tư Mạn hiện tại đã không còn chút hình tượng nào, cô ân hận lúc đầu đã
phạm sai lầm, quơ lấy ly trà sữa bên cạnh hất toàn bộ vào khuôn mặt
người đàn ông, Trần Kiều không chút tức giận, rút khăn giấy ra lau sạch
nước đọng trên mặt “ Cô muốn bây giờ nói ra chân tướng cũng được, tôi
dù sao cũng không sao cả.”. Anh ta đem khăn giấy ném trên mặt đất, bước
về phía cửa ra vào.
Dung Ân muốn nhấc chân rời đi, nhưng thật sự là toàn thân không có chút sực lực nào.
Thì ra rất nhiều chuyện, rất nhiều người, thực sự trong lúc vô tình phát
sinh thay đổi, ngay cả Trần Kiều người mà cô vẫn cho là thật tâm đối với mình cũng không ngoại lệ. Trong phòng truyền đến tiếng khóc bi thương
mà hối hận của Tư Mạn. Cuộc sống chính là vậy, cô luôn cho rằng gió êm
sóng lặng, nhưng bên dưới có một đảng đá lớn, làm cho cô không kịp trở
tay.
Trần Kiều kéo cửa ra, xem xét bốn phía, thấy không có ai, lúc này mới yên tâm rời đi.
Dung Ân từ trong toilet đi ra ngoài, bước chân có chút lần lựa, cô biết rõ
loại thuốc trong lời bọn họ là thứ gì, lúc trước Nam Dạ