
lạnh lùng, “Thật xin lỗi, tiền này, tôi sẽ trả cho anh.”
Bùi Lang chuyên tâm lái xe, cũng quay kiếng xe xuống, đem một hộp khăn giấy đưa về phía Dung Ân. Anh chu đáo, làm cô rất cảm kích, rút khăn
giấy đưa cho Tư Cần lau vết bẩn.
“Cô ấy là bạn của cô sao?”
“Đúng. ” Dung Ân gật đầu.
Bùi Lang không nói gì nữa. Đi đến cửa khách sạn, Tư Cần đã ngủ
say. Dung Ân nhìn ra ngoài, thấy khách sạn Bùi Lang tìm là
khách sạn 5 sao, cô không khỏi sờ sờ bóp tiền của mình, cô
dường như cũng không mang nhiều tiền như vậy.
Bùi Lang
liếc thấy động tác của cô, khóe miệng nhẹ mỉm, mở cửa xe, Tư
Cần đã say bất tỉnh nhân sự, anh dứt khoát ẵm Tư Cần lên, ” Tôi có
thuê phòng dài hạn ở chỗ này, dù sao không dùng cũng lãng
phí.”
Dung Ân đi theo phía sau anh, nhìn thấy lưng anh rất
thẳng, bóng lưng thon daì như người mẫu, hai cánh tay mạnh mẽ.
Quan trọng nhất là, anh ta là một công tử cao quý, lại không
ghét bỏ Tư Cần người đầy mùi rượu. Dung Ân yên lặng theo sát
anh vào trong phòng, bên trong, cái gì cần có đều có, TV lớn xa hoa, ghế salon thoải mái, quang cảnh ban công, quả thực như ở
nhà. (vậy là Bùi Lang đã được một điểm trong lòng Dung Ân rùi
hen ^^)
Bùi Lang thả Tư Cần trên giường, liền đứng dậy đi ra ngoài. Anh ở ngoài phòng nghỉ xem TV, Dung Ân lấy khăn lông
ướt lau mặt cho cô, thay y phục rồi mới đi ra ngoài.
“Xong chưa?”
Dung Ân sắc mặt mệt mỏi, gật đầu.
“Vậy đi thôi.”
“Đi đâu?”
“Thế nào, lời mình vừa nói lại quên nhanh như vậy không tính toán
gì nữa rồi sao?” Bùi Lang đứng dậy, ” Xe của tôi cần phải đem
đi rửa, cô không muốn đi bộ chứ?”
“À, tôi thiếu chút nữa quên mất, thật xin lỗi.” Dung Ân đi ra ngoài, “Đi thôi.”
Hai người sánh vai ra khỏi phòng, đi đến cửa khách sạn, Dung Ân
vừa muốn xuống bậc thang, liện bị anh nắm lấy cổ tay, ” Cô ở
đây, tôi đi lấy xe.”
Cô dừng bước, thân thể kề sát bên
Bùi Lang, lòng bàn tay nóng ấm của Bùi Lang truyền vào thân
thể cô qua cổ tay. Đúng lúc này, Hạ Phi Vũ vừa mới xuống xe,
hào hứng xem màn kịch trước mắt, cô vội lùi vào trong xe, cầm
lấy điện thoại chụp hai người.
Dĩ nhiên, bối cảnh khách sạn đó cũng bị chụp vào trong điện thoại.
Dung Ân đưa tay rút về, Bùi Lang xem như không có chuyện gì cúi nhẹ xuống, ” Vậy cùng đi nhé.”
Hạ Phi Vũ xuống xe, chào hỏi trước, sắc mặt đầy ám muội, “Bùi công tử, chúng ta lại gặp nhau.”
“Thì ra là trưởng phòng Hạ của Nghiêm Tước.” Bùi Lang mỉm cười, ánh mắt rất lãnh đạm.
“Đây không phải là Dung Ân sao? Rời khỏi Tước Thức, cô sống có tốt không?”
“Cảm ơn đã quan tâm.” Dung Ân trông thấy nụ cười trên mặt cô, trong đầu
không khỏi hiện ra hình ảnh thảm hại vừa rồi của Tư Cần, ” Không ngờ
rằng trưởng phòng Hạ làm nhiều việc trái lương tâm như vậy, nửa đêm còn
dám ra đường.”
Khóe mắt tinh sảo của cô sụp xuống, ” “Dung Ân, cô nói như vậy là có ý gì?”
“Cô lòng dạ biết rõ.”
“Hừ, “Hạ Phi Vũ cười lạnh ra tiếng, vẻ mặt khinh thường chuyển hướng nhìn
Bùi Lang, có mấy phần cung kính, ” Bùi công tử lần này hẳn là được như
nguyện rồi, chúc mừng.”
Anh không phủ nhận, cánh tay ôm lấy Dung Ân, “Nếu cô biết vậy, nên đối với người của tôi khách khí một chút.”
Nụ cười trên mặt Hạ Phi Vũ ức chế không nhịn được, nhưng nhiều năm trên
thương trường khiến cho năng lực ứng biến của cô ta có chút thành thạo,
“Bùi công tử nói rất đúng, tôi còn có việc, sẽ không quấy rầy hai người, tạm biệt.”
Dung Ân kéo cánh tay trên bả vai xuống, ” Chúng tôi
chẳng qua chỉ là thỉnh thoảng gặp gỡ, không hề giống thứ bẩn thỉu như cô nói”
Nói xong, liền xoay người bước nhanh mà rời đi.
Hạ Phi Vũ cười lạnh nhìn theo bóng lưng Bùi Lang đuổi theo, sự tình này, ai có thể hiểu rõ?
Cho dù có bao nhiêu cái miệng, cũng không bù lại được tấm ảnh trong tay cô.
Hôm nay vốn định đến đây đặt khách sạn, xem xét kỹ hoàn cảnh. Ngày mai
Nghiêm Tước có mấy khách hàng lớn đến đây. Không ngờ rằng, lại xem được
trò hay như vậy.
Hạ Phi Vũ khoanh hai cánh tay. Gió đêm như cũ
nóng bỏng vô cùng, nhưng nụ cười của cô gái, làm cho người ta miễn cưỡng cảm giác được âm u lạnh lẽo.
Bùi Lang hai ba bước đã đuổi được Dung Ân, “Chẳng lẽ làm người của tôi, xấu nha như vậy sao?”
Cô đứng lại ở bên cạnh xe của Dung Ân, nghiêng đầu qua, sắc mặt bình tĩnh như nước, “Tôi không có nhằm vào ý của anh.”
Bùi Lang xoay người, tư thái ưu nhã dựa lưng vào chiếc BMW, “Tìm một chỗ
dựa vững chắc rất tốt, ra bên ngoài cũng nở mày nở mặt.”
Dung Ân chỉ cảm thấy nụ cười của anh chói mắt vô cùng, cô nghiêm túc nhìn ngắm
anh. Sau giây lát, thử dò xét, ” Bùi Lang, thế lực của anh có phải rất
lớn hay không?”
Ít nhất, Nam Dạ Tước đối với anh có chút e ngại.
Bùi Lang móc ra một điếu thuốc, chẳng qua là kẹp ở ngón giữa thưởng thức, “Có phải cô gặp phiền toái gì?”
“Tôi kể câu chuyện cho anh nhé.” Dung Ân ngẩng đầu, vẻ mặt lạnh lùng.
“Được, lên xe,