
i không muốn đi theo anh chờ đợi hay lo lắng, tôi thật vất vả lắm mới thoát khỏi anh ta, cũng giống nhau thôi, , hiện tại, tôi chỉ muốn mẹ
tôi có thể mau chóng khôi phục, anh hiểu chưa?”
“Vậy, hiện giờ trong lòng của em , còn có yêu anh không?”
Dung Ân xoay người, vấn đề này, đổi lại lúc trước, cô nhất định sẽ không
chút do dự trả lời, nhưng hiện tại bây giờ cô chỉ biết cúi đầu xuống,
suy nghĩ một hồi sau đó nhất quyết ngẩng lên ôn nhu nói,” Việt, cuộc
sống cũng không phải chỉ có dựa vào tình yêu, nhờ vào tình yêu mà chống
đỡ được tất cả, bao nhiêu người yêu nhau mà không có thể ở cùng một chỗ, thích hợp chính mình, có lẽ, cũng không phải đã từng nhất quyết đợi
người kia trở về.”
Hiện tại , cô quá mệt mỏi,” Nam Dạ Tước nói
anh đặt chân chợ đêm, tôi hỏi anh, hiện tại anh thu tay lại, liệu rằng
còn kịp không ?”
Diêm Việt lông mày nhíu lại, một khi đã đặt
chân vào , anh cũng sẽ không có ý định thu tay lại,” Ân ân, chỉ có như
vậy, anh mới có thể để cho diêm gia trở nên tốt hơn , mới có thể củng cố thêm địa vị của Diêm gia.”
Dung Ân gắt gao nắm lấy chiếc bàn
bên cạnh ,” Việt, muốn được cái gì, sẽ trả giá tương ứng một cái giá lớn như vậy, tôi chỉ hi vọng anh cái gì cũng tốt.” Nói xong, liền rời đi.
” Ân ân?” Diêm Việt vội vàng kéo cổ tay của cô lại,” Hôm nay dù xảy ra
chuyện gì, anh cũng muốn có em đang ở đây, ở bên cạnh anh.”
Dung Ân dừng chân, gạt tay anh , nhất quyết giằng ra bước đi, cô cái gì cũng không muốn nói liền đi ra đường lớn, Diêm Việt tưởng rằng nói ra chân
tướng một năm trước, Dung Ân gặp lại anh đúng lúc mâu thuẫn, lại không
biết, cô sớm đã mệt mỏi, đến ngay cả khí lực cũng không có.
Còn có một việc, hắn cũng không có nói cho cô biết, hiện tại Diêm Việt, đến cái dũng khí thẳng thắn cũng không dám nói.
Qua vài ngày , thời gian cũng trở nên yên ắng, hiện tại Dung Ân có rất
nhiều công việc cần giải quyết, cuộc sống bận rộn không ngớt .
Nhớ lại trước kia, cô như trước là một người bình thường, ngay cả việc làm
cũng không có, đi khắp thành thị trong khắp ngõ ngách, trải qua rất
nhiều gian truân, giờ cuộc sống cũng đã thuộc về mình.
Mua vài món ăn về nhà, mở cửa đi vào,” Mẹ?”
Cô đem vài món ăn đặt ở trên bàn cơm, cô đi vào trong phòng mẹ Dung, nhưng lại không thấy bóng dáng bà đâu, cô vội vàng tìm một vòng trong phòng,
Dung Ân trong lòng bống loáng thoáng kêu lộp bộp. gấp rút đẩy cửa ra
,chạy xuống lâu tìm kiếm.
Loại khẩn trương sợ hãi vừa lan tràn
đến ngực, nhưng lại trông thấy cách đó không xa hai cái bóng dáng khác
nhau , chậm dã tản bộ.
Mùa đông hoàng hôn rất đẹp, ánh nắng
chiều như tấm thảm làm bằng gấm vóc loại thượng hạng tại phương Tây,
trăm hoa đua nở, trong công viên nhỏ , người đàn ông đưa lưng về phía
Dung Ân, anh đẩy xe lăn, bóng dáng cao ngất với đôi chân thon dài rất có lực, mẹ Dung quay đầu lại đang cùng anh ta nói cái gì đó, trên gương
mặt bà có chút cười , Dung Ân đã lâu lắm rồi không thấy.
Không gian bên đó quá yên tĩnh , làm cho cô nhất thời không dám tiến lên quấy rầy.
Người đàn ông thỉnh thoảng cúi đầu xuống, tiếp sau đó xoay người đem chiếc
khăn nhung khoát lên đùi mẹ Dung, động tác săn sóc, Dung Ân đi chầm chậm tới đó, quanh thân cây cối toàn bộ qua một đêm mà nhuốm màu đỏ già
cỗi,cô đi từ phía sau lưng hai người ,” Mẹ.”
Người đàn ông đẩy
xe lăn xoay người, Dung mẹ mặt mỉm cười,” Ân ân, con đã về rồi à, Việt
thấy mẹ ở nhà một mình, sợ mẹ buồn chán, liền đẩy mẹ đi ra ngoài dạo một chút.”
” Mẹ?” Dung Ân vội vàng tiến lên, theo tay Diêm Việt đẩy xe lăn cho mẹ Dung ,” Chúng ta về nhà.”
Cô sợ mẹ Dung thấy Diêm Việt, một lần nữa lại bị kích động,” Anh tại sao lại ở đây?”
” Anh muốn tới thăm dì.”
” Anh đi đi.” Dung Ân nói xong, liền đẩy xe lăn đi vào đầu bậc thang, bên cạnh cũng không có thấy quải trượng (Mình nghĩ cái này là cây gậy trống của người già, do không chắc lắm nên để nguyên tác. Ai biết bảo nhé .
T__T) đâu, cô quay đầu lại dặn dò mẹ Dung,” Mẹ, Mẹ ở đây đợi lát nữa,
con đi cầm quải trượng xuống.”
” Được.”
Dung Ân vội vàng lên lầu, vừa cầm lấy quải trượng xuống dưới, chỉ thấy Diêm Việt đã sau
lưng mẹ Dung từng bước từng bước một đi tới, anh ngẩng đầu, khuôn mặt
tuấn tú , trên trán lấm tấm mồ hôi tựa hồ nhìn thấy từng giọt rơi xuống
cằm vậy.
Dung Ân hai tay nắm ở quải trượng, dường như cứ như vậy ngơ ngác đứng ở đó.
Một màn này, làm cô nhớ tới tình cảnh anh lần đó cõng cô lúc lên núi. Diêm
Việt đi đến trước mặt Dung Ân,” Đi thôi, ngơ ngác gì đấy?”
Vừa
Lấy lại được tinh thần thì người đàn ông đã cõng mẹ Dung lên mấy bậc cầu thang rồi, cô chỉ biết yên lặng theo sát ở phía sau, sau khi về đến
nhà, Diêm Việt nhẹ nhàng đặt mẹ Dung ngồi xuống, lúc này mới xuống lầu
đem xe lăn đi lên nhà.
” Việt, tối nay ở lại ăn cơm đi, ân ân chính mình nấu ăn đó.”
” Được, con cũng rất lâu không có ở ăn ở nhà mình .”
Dung Ân ở trong phòng bếp làm thức ăn, nghe nói như thế thì, động tác nhịn
không được dừng lại, Diêm Việt đành đi vào phòng bếp, đã nhìn thấy cô
với bộ dáng kinh ngạc.
Anh cầm lấy bó rau bên cạnh, đặt xuống
cái rổ gầ