Old school Easter eggs.
Ám Dục

Ám Dục

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326970

Bình chọn: 10.00/10/697 lượt.

anh, Nam Dạ Tước gióng nói suy yếu , “Tôi

gọi điện cho cô… cô tại sao không nghe máy?”

Dung Ân không nghĩ tới anh là độc tính phat tác, cô cúi đầu, “Lúc đó tôi ở bệnh viện.”

“Tôi rất khó chịu” Lúc Dung Ân nâng Nam Dạ Tước ngồi dậy, anh đẩy cô ra, “Cô đi ra ngoài.”

Cô dìu anh ngồi lai, tắt đèn trong phòng, cả phòng tối lại, Dung Ân lại rõ ràng nghe được chính mình nói, “Tôi ở cạnh anh.”

“Muốn nhìn bộ dạng chật vật này của tôi sao?” Anh đã không còn sức lực.

Dung Ân cố gắng mỉm cười, trong mắt đã có cảm thấy nước mắt, “Đúng, tôi muốn xem Tước thiếu bình thường cao ngạo, lúc chật vật, là bộ dạng như thế

nào.”

“Một chút độc tính này có thể làm gì chứ?” Nam Dạ Tước tuy rằng khó chịu, lần lượt nhớ lại những chuyện trước đây, “Vì sao mỗi lần tôi chật vật nhất, luôn có cô bên cạnh.”

Dung Ân dùng sức dìu

anh lên giường, đắp chă lại, “Bởi vì lúc tôi chật vật nhất, chính là

thành tích của anh, anh có phải rất khó chịu khong, muốn tôi trói anh

lại không?”

Nam Dạ Tước bỗng nhiên nhíu mày, gương mặt đẹp đẽ dần dần dãn ra, “Cô không tin tôi có thể vượt qua được sao?”

“Tôi xem trên TV đều là như vậy …”

Anh xoay người một cái, quay lưng lại với Dung Ân, ” Tôi cùng bọn họ không

giống nhau, dù sao, cũng là lần đầu phát tác, tất nhiên mãnh liệt nhất…”

Dung Ân nghe vậy mất hết hồn vía, vừa định cuối xuống, lại thấy cổ họng khó chịu, cô vội đứng dậy vào phòng tắm.

Nôn khan không ngừng, cô không dám phát ra tiếng động quá lớn, chỉ có thể lấy tay bưng kín miệng.

Một tay kia chặn ngang bụng, chờ cảm giác kịch liệt kia qua đi, Dung Ân mới mở nước lạnh, rửa mặt, cô lau mồ hôi trên trán, ngồi ở một bên bồn tắm.

Cô cặn kẽ nghĩ, mới cảm thấy có chút không đúng.

Kinh nguyệt đã chậm nửa tháng, mới đầu, cô cứ tưởng uống thuốc tránh thai

nên như vậy, chưa bao giờ nghĩ đến, chợt nghĩ ra, Dung Ân liền cảm thấy

sợ hãi, hai tay gắt gao ấn vào bụng, sắc mặt tái nhợt gần như trong

suốt.

Bên ngoài, anh cực kỳ khó chịu, bên trong, lòng cô như lửa đốt, thấp thỏm lo âu. Khả năng nhẫn nại của Nam Dạ Tước, không thể không làm Dung Ân bội phục, sự cứng cỏi của anh, quả thật vượt xa người thường.

Tới sáng, ý thức anh cuối cùng cũng khôi phục lại, một đêm tra tấn, toàn thân mệt lả khó chịu.

Ở dưới lầu, Dung Ân đã chuẩn bị bữa sáng thật sớm, A Nguyên và Lí Hàng cũng đã tới,

thái độ đối với cô vẫn lạnh lùng như mọi khi, Dung Ân thấy hai người lên lầu liền ăn qua loa bữa sáng rồi ra cửa.

Trong phòng ngủ bừa bộn, lúc hai người vào Nam Dạ Tước đã mặc áo khoác ngủ, ngồi ở ban công.

Ngoại trừ tinh thần kém chút ít, còn lại cũng không có gì bất thường.

” Lão Đại “.

Nam Dạ Tước kẹp điếu thuốc ở đầu ngón tay, ” Tới rồi à “.

” Anh không sao chứ? “

Ánh mắt dừng trên bóng lưng ở dưới lầu, anh nhẹ hút điếu thuốc ” Đã điều tra xong?”

” Thuốc ngủ đó là được chuẩn bị từ trước đặt ở giữa máy đun nước, về phần cô ta, ” Lí Hàng ánh mắt hướng theo thấy Dung Ân đang đón xe, ” Quả

thật không biết chuyện này, cũng không biết là Diêm Gia muốn hại anh.”

Khóe miệng nới lỏng nhả ra vòng khói, ngón giữa dập điếu thuốc ở bên cạnh, ” Tôi đột nhiên thay đổi ý định, nếu hắn muốn nhúng tay vào chợ đen, tôi

cho hắn cơ hội.”

” Ý của anh là? ” A Nguyên thần sắc khó hiểu.

” Ngừng lại. ” Nam Dạ Tước kéo lại cổ áo, khóe mắt bén nhọn, hung ác, anh đứng dậy đi đến trước lan can, hai tay chống ở trên, ” Tốt nhất, là làm cho anh ta càng lún càng sâu. “

Hai người sau lưng bốn mắt nhìn nhau, Nam Dạ Tước thấy Dung Ân lên xe đi, anh khẽ nhíu mày, đứng dậy trở về phòng ngủ.

Hôm nay là cuối tuần, trong công viên cách bệnh viện không xa, rất đông đúc.

Dung Ân ngồi bần thần trên ghế đá, ngẫu nhiên có vài chiếc lá thông rơi

xuống, dừng ở trên mu bàn tay, trong lòng cô rối bời, tràn đầy phiền não bất an.

Vùi mặt trong lòng bàn tay, bắp chân đột nhiên bị thứ gì đó ôm lấy.

Dung Ân mở mắt ra, nhìn thấy một đứa bé đứng trước mặt cô, nhiều lắm là hai

tuổi, Hỉ Dương Dương đội cái mũ nhỏ trên đầu, đáng yêu cực kì.

” Mẹ, mẹ …..” đứa bé đi còn chưa vững, toàn thân đều dựa vào đùi Dung Ân, cô đưa tay ra đỡ, đứa bé đưa tay ra đặt vào trong lòng bàn tay của cô,

trong nháy mắt Dung Ân chỉ cảm thấy thể xác và tinh thần run lên, vuốt

bàn tay nhỏ bé, mềm mại. Trong lòng không hiểu sao lại xúc động.

Lại cảm giác này, nếu là trước đây, tuyệt đối sẽ không mãnh liệt như vậy.

” Bảo nhi, sao lại chạy đến đây,” Sau đó cô gái trẻ chạy đến ôm lấy con, ” Thật xin lỗi, con bé rất nghịch ngợm.”

” Không việc gì. ” Tự đáy lòng Dung Ân cảm thấy thoải mái, ” Cô bé bao nhiêu tuổi? “

” Mới 13 tháng tuổi, ” cô gái ôm đứa bé ngồi bên cạnh Dung Ân, ” Bảo nhi, chúng ta gọi điện thoại cho ba được không? “

Không bao lâu, điện thoại đã được để bên tai cô bé, Dung Ân thấy cái miệng

nhỏ mở rộng, thích thú gọi: “Ba. . . . . . Ba, ba ba ba. . . . . .”

Không biết vì sao, trong mắt bỗng nhiên chua xót, tay vô thức đặt trên bụng,

Dung Ân gấp rút rời khỏi, cái loại không khí vô cùng ngọt ngào đó, với

cô thật sự là rất phiền toái.

Lá rụng hiu quạnh, người lui tới, có đôi có cặp, có gia đình hạnh