
con cặp pồ rồi hả?"
"Ba, em ấy chỉ là đàn em của con, không phải là bạn gái."
Trời, Ôn Noãn đứng im bất động tại chỗ, người vừa rồi bị cô phê bình nửa ngày lại là cha của anh!
Ông quả thực rất giống Trương Dực Chẩn, có lẽ tướng mạo của Trương Dực Chẩn là thừa hưởng gen di truyền của cha anh. Cả hai có gương mặt cùng dáng người tương tự thế nhưng khí chất thì khác nhau.
"Đừng có ngại, bố mày với mẹ rất cởi mở." Ba Trương vừa nhìn là biết đàn ông cởi mở phương Bắc, mặc kệ nét mặt từ từ biến đổi của con trai, "Cháu nói đúng không hả?"
Nhớ ngày đó, ông cùng mẹ của Dực Chẩn cũng yêu đương ở giảng đường đại học.
"Dạ." Cô vô ý thức trả lời, tất cả tâm tư của cô đều rối rém khi anh gọi một tiếng "ba".
Biết làm sao giờ? Có thể coi như vừa rồi cô không nói gì hay không? Nếu là ba ba của Dực Chẩn mua xe thì cô chẳng có ý kiến gì cả nha.
Trương Tư Khiêm coi vẻ xấu hổ của cô thành sự ngượng ngùng nên hào phóng trả cho bọn họ thế giới riêng của hai người: "Ba có hẹn với bạn, các con ăn từ từ nhé."
Cô bất an chọn đại vài món, đợi nhân viên phục vụ vừa rời khỏi thì cô gấp gáp hỏi: "Chú ấy là ba của anh thật hả?"
"Tất nhiên rồi." Anh cũng không có sở thích đi khắp nơi nhận cha.
"Vậy không biết vừa rồi chú ấy có nghe mấy câu nói của em không nữa?"
"Ông không có thuận phong nhĩ."
"Vậy anh có định nói mấy câu em nói cho chú ấy biết không?"
"Không biết nữa."
"Vậy anh có vì vậy mà không thích em không?"
Anh hơi ngạc nhiên, nhìn ánh mắt nghiêm túc của cô, sau nửa ngày mới trả lời: "Tôi sẽ không vì chuyện đó mà không thích em."
Ôn Noãn lấy tay xoa ngực, thở dài một hơi, may quá.
Anh lại nói tiếp, "Bởi vì tôi chưa bao giờ thích em."
Nụ cười ngọt ngào chưa kịp hé nở đã đông cứng trên khuôn mặt, tức thì cô như người điếc không còn thính giác, "Anh lặp lại lần nữa."
"Ôn Noãn, tôi không thích em, đừng tốn thời gian trên người tôi nữa."
"Anh hẹn em ra đây là để nói cho em biết chuyện này."
Trương Dực Chẩn gật đầu.
Nếu như không thích thì nên nói rõ chứ đừng kéo dài vô vị, như thế chỉ càng khiến vết thương thêm sâu. Nhưng nhìn bộ mặt như đưa đám của cô, anh có chút đau lòng.
Dù xuất phát từ lòng tốt nhưng cuối cùng thì vẫn làm trái tim cô bị thương.
"Vậy sau này anh thích em được không?"
"Ai đoán được chuyện tương lai? Chúng ta đang nói thực tại."
Cô im lặng ăn pizza, không nói thêm gì nữa.
Mãi tới khi nửa bàn cánh gà thơm ngon bị cô ăn sạch hết thì mới như hồi phục lại tinh thần: "Chúng ta đi lấy một phần salad tự phục vụ đi."
Món salad tự phục vụ ở Pizza Hut không hạn chế số lượng, chỉ cần để vào chén không rớt là được. Nhưng cái chén thủy tinh ấy rất nhỏ, lượng bằng một muôi canh cũng không chứa nổi. Nhưng lọt vào tay của Ôn Noãn thì tình huống khác biệt rất lớn, cái chén đó như tụ bảo bồn* có thể chất chồng mấy tầng không rớt.
* Theo truyền thuyết Trung Hoa thì đây là một vật báu chứa vô số tài của, nhiều tới nỗi có thể nuôi quân một nước giúp chủ nhân của nó biến giấc mơ bá nghiệp thiên hạ thành sự thật.
Đây chắc là tuyệt chiêu của cô. Trương Dực Chẩn cùng khách lấy salad gần đó quan sát, trước tiên cô lấy một miếng xà lách xanh tươi lót ở đáy chén rồi nặn một lớp tương salad, rải hạt bắp đầy mặt lại gắp dưa chuột cùng dứa miếng xếp thành hàng dọc ngay thẳng đan chéo với nhau như hình hoa sen nở rộ. Cứ thế một lần rồi lại một tầng, ở giữa lót thêm đào vàng cùng đậu hà lan, tiếp tục để lên một ít hạt dẻ trang trí, cuối cùng nặn một vòng tương salad trắng như tuyết để làm dính.
Khách hàng sôi nổi học theo trình tự của cô, đến cả nhân viên phục vụ cũng bị thủ pháp tinh xảo của cô hấp dẫn.
"Nếu như em thích thì có thể gọi thêm phần khác." Nhìn cô chất đến chồng thứ bốn thì Trương Dực Chẩn đã không nhịn nổi nữa.
"Đây là vui thú mà. Bộ anh không thấy rất có cảm giác thành công hả?" Cô nhìn cái chén trong tay, cảm thấy vừa đủ liền bưng thành lũy salad đó về chỗ ngồi.
Phân nửa người trong sảnh nhìn không dời mắt, sau đó rất nhiều người gào lên: phục vụ đâu, cho chúng tôi thêm một phần salad.
Dáng vẻ của mọi người đều rất kích động cùng hưng phấn
"Lát nữa chúng ta đi dạo chợ đêm được không?"
Xuất phát từ tâm lý áy náy chẳng biết chui từ đâu ra, anh đồng ý ngay.
Rất đông người, đồ đạc rất lung tung, không khí không sạch sẽ, đây là ba điểm đặc sắc nhất ở chợ đêm. Từ CD lậu tới quần áo và trang sức nhập lậu, thứ gì cũng có, loạn xạ cả lên như một nồi cháo bát bửu. Anh cam chịu đi theo sau lưng Ôn Noãn đang như con cá bơi qua bơi lại, nhìn cô đôi lúc cao hứng hô to gọi nhỏ.
Anh không biết anh đã không vui vẻ được như cô bao lâu rồi, nhưng cô thì mọi thứ dưới mặt đường đều là chuyện mới mẻ.
Ven đường bày thành một hàng toàn sạp bán trang sức, mà dường như cô rất nghiên cứu trang sức nên đường nét hoa văn có ý nghĩa gì cô đều nói rành rẽ, giúp đỡ một nam sinh trung học chọn được một món trăng sức bằng xương thích hợp còn bản thân thì không mua gì cả.
Cô cầm một chiếc lắc chân Thái Lan, quay lại hỏi: "Anh biết vòng chân đại biểu cho gì không? Ý là hẹn gặp nhau ở kiếp sau."
Dực Chẩn từ chối cho ý kiến mà ch