
mặt Trương Dực Chẩn được thoa lên một lớp phấn hồng không mấy tự nhiên thì trái tim chợt rung động.
Anh khiêm tốn, hiền hòa cùng ung dung – đó đương nhiên đều là những phẩm chất tốt đẹp. Nhưng nháy mắt đó, cô nhìn thấy được dưới nét mặt lạnh lùng cơ trí ấy là một thiếu niên đơn thuần cũng có lúc biết thẹn thùng.
“Em ~~~” Cô không muốn cứ từ biệt như thế, khi gọi anh lại thì không biết nên nói gì nên mất tự chủ bật thốt: “Trương Dực Chẩn, em thích anh.”
Tấm màn lúc chạng vạng cùng với gió nhẹ như muốn ru cho người ta ngủ say, kim chỉ giờ trên chiếc đồng hồ được làm bằng gỗ trên mái nhà khu hành chính xếp chồng thành một đường thẳng, tất cả đèn đường ở sân trường đều bật sáng, phản chiếu ánh sáng khiến con người ta hoa mắt, giống như có một loại ma thuật kỳ diệu làm con người bất động.
“Vừa rồi em nói gì?” Anh gần như không tin vào lỗ tai của mình.
“Em thích anh… anh có thích em không?” Cô hít một hơi sâu, nói chuyện cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Anh chưa bao giờ được người khác thổ lộ thẳng thừng như vậy nên nhất thời không biết nên làm sao: “Chúng ta vừa quen nhau chưa được mấy ngày, như vậy có vẻ quá —”
“Em vừa gặp đã yêu anh.” Cô ngước đầu, nét cười của cô còn sáng hơn cả đèn đường, giống như mặt trời thu nhỏ.
“Tôi không tin chuyện vừa gặp đã yêu.”
“Vậy anh có thể từ từ bồi dưỡng tình cảm với em.”
Trương Dực Chẩn rốt cuộc cũng lĩnh ngộ được chuyện anh quyết không đấu lại cô nên lập tức vội vàng cáo từ “tôi còn có việc”, để lại Ôn Noãn đứng tại chỗ, kỳ quái nhìn cử chỉ thất lễ đầu tiên của anh.
"Hôm qua lúc em đến tiệm sách nhìn thấy một bà mẹ trẻ dắt con gái tới mua sách thiếu nhi, mẹ của bé hỏi chủ tiệm có sách phù hợp cho con nít không, chủ tiệm hỏi chị có yêu cầu gì? Bà mẹ trả lời chỉ cần không có cảnh giết người, bạo lực hay tình dục là được hết. Chủ tiệm suy nghĩ rồi lấy quyển [bản đồ giao thông ở các tỉnh Trung Hoa'> đưa cho cô ấy."
Trương Dực Chẩn bị Ôn Noãn níu chặt ngay trước dãy lầu thí nghiệm, vểnh tai lắng nghe cô kể một câu chuyện cười trong dòng người tan học như thủy triều.
"Anh nói xem ha ha, vui biết là mấy." Ôn Noãn cố gắng thuật lại cảnh tiếu lâm mà cô nhìn thấy hôm qua, chuyện còn chưa kể nhưng trái lại cô đã bật cười trước.
Trương Dực Chẩn nhìn sợi tóc mềm mại của cô cùng gương mặt tuổi mười chín nhưng lúc nào cũng có nét ngây thơ còn đọng lại.
"Ôn Noãn, tối mai em rãnh không?"
"Hả, có gì không?"
"Tôi muốn mời em ăn một bữa cơm." Anh cảm thấy có lẽ nên nói rõ, nếu yêu một ai đó thì không nhất định phải nói toạt ra nhưng đã không yêu thì cần phải báo sớm cho người đó biết.
Hơn nữa khi nói cần phải trao đổi trong một không gian tương đối yên tĩnh, anh không thể thoải mái như Ôn Noãn nói 'em thích anh' ở ven đường như thế.
Ôn Noãn khó tin mở to hai mắt.
Cô rất thích Trương Dực Chẩn cũng không quan tâm việc đeo đuổi có kết quả hay không. Nhưng mọi lần bất cứ cô nói thẳng nói ngầm thế nào anh đều gắng sức chống cự, sao hôm nay mặt trời lại mọc ở hướng Tây nhỉ?
Trương Dực Chẩn là loại người dù bạn có dẫm chân anh thì anh ấy cũng sẽ nói xin lỗi trước, cử chỉ phong độ như thân sĩ nước Anh, không chê được chỗ nào cả. Gặp tí chuyện thì nói xin lỗi, bất kể chuyện lớn chuyện nhỏ đều nói tiếng cám ơn, thậm chí lần trước ăn cơm ở căn tin thì Trương Dực Chẩn cũng không quên kéo ghế giúp cô; khi nói chuyện với người khác thì hơi ngã thân thể ra trước chăm chú lắng nghe, khiến cho đối phương có cảm giác bản thân được gọi trọng.
Nhưng anh cũng không thân thiết với một ai, đối với ai anh cũng đều giúp đỡ bảy phần, chừa lại ba phần khách sáo.
"Được, đồng ý, nhưng tại sao lại muốn mời em ăn cơm?" Không phải là tiệc Hồng Môn Yến chứ.
"Lần trước em đã mời anh, phải nên có qua có lại."
"Ừm, vậy chúng ta ăn ở đâu?"
"Em quyết định đi."
"Thế chúng ta đi ăn Pizza Hut được không? Em có tuyệt chiêu muốn biểu diễn cho anh xem."
Anh đáp ứng.
"Tối mai chúng ta sẽ gặp lại ở đây." Cô nghe thấy tiếng chuông vào lớp thì chạy vào dãy lầu, quần áo bay phấp phới, nhìn giống như một chú chim sơn ca bay trong trời quang.
Xe tới xe lui chạy trong bãi đỗ xe cỡ nhỏ của cửa tiệm Pizza Hut với mục đích muốn tìm được một chỗ đậu xe trong thời gian cao điểm.
Ôn Noãn níu chặt tay áo của Trương Dực Chẩn: "Anh nhìn khẩu hiệu dán ở phía sau chiếc xe kia kìa: người già xe mới, bạn hãy coi tôi là đèn đỏ đi. Thật thú vị nha."
Nét mặt của anh vẫn lạnh nhạt đứng y tại chỗ. Mấy lời đó thực sự rất khoa trương cùng buồn cười nhưng đã nhìn vài trăm lần rồi nên anh từ lâu coi như không thấy.
"Em cảm thấy với tình hình trong nước hiện nay vốn chẳng thích hợp cho phép cá nhân mua xe, chỉ riêng việc tìm bãi đỗ thôi đã khiến người ta rầu rĩ bạc 1000 mét tóc*. Thật chẳng hiểu nổi tại sao bọn họ lại cứ vội vả mua xe làm gì không biết, hại cho đường giao thông loạn đến rối tinh rối mù."
*Nguyên văn là 3000 xích, đơn vị quy đổi 1 xích = 1/3 mét Anh.
Mãi đến khi chủ xe đỗ xong, mở cửa đi về hướng của bọn họ.
"Dực Chẩn, con cũng tới đây hả?" Người đàn ông trung niên lớn tiếng chào hỏi: "Cô bé này là thằng nhóc