
t trang nam tử đầu đội trời chân đạp đất. Nhưng dù sao
nàng cũng chỉ là một nhi nữ, cũng có cái e thẹn ngượng ngùng của một nhi nữ.
Y tủm tỉm cười, cất giọng :
- Cũng muộn rồi, đã đến lúc động phòng rồi.
Nàng như giật mình, lời đề nghị của y làm nàng càng lúng túng hơn, miệng lắp bắp :
- À… muội chưa muốn ngủ…
Y liếc nhìn nàng, vẫn tủm tỉm :
- Vậy thôi, huynh ngủ trước. Muội cũng nên nghỉ sớm đi.
Y cởi bớt y phục, leo lên giường nhắm mắt lại. Nàng vẫn ngồi im, ngại
không dám nhìn y. Nhưng cuối cùng lại không chịu nổi phải lén nhìn y.
Nàng cố định thần lại, nhìn thấy y ngủ yên, bỗng dưng nàng tự trách mình vô hạn. Nàng muốn trở thành nương tử của y cơ mà, sao lại sợ?
Lệ Kiều hít một hơi thật sâu rồi lại thở ra. Cuối cùng nàng thu hết dũng khí đứng dậy, mon men tới gần nơi y đang ngủ.
Nàng vẫn thường ngắm nhìn y lúc ngủ. Nhưng hôm nay lại có một cảm giác
khác. Một ngọn lửa như đang âm ỉ cháy trong lòng nàng khiến nàng cảm
thấy rất nóng bức. Y không mặc áo, lồng ngực của y phập phồng càng khiến hai má nàng nóng ran, tim nàng đập dồn dập.
Nàng nhắm mắt lại, dường như để cố kiềm chế bản thân mình rồi rón rén
ngồi xuống bên cạnh giường. Thường ngày nàng vẫn ôm lấy y để ngủ, để
sưởi ấm cho y, nàng chỉ cảm thấy ở bên cạnh y rất an toàn, rất dễ chịu.
Nhưng lúc đó y đã gần như mất hết sức sống. Giờ trước mặt nàng là một
nam tử nàng rất yêu thích, là tướng công của nàng. Y tràn đầy sức sống,
cảm giác quyến rũ lạ lùng. Một cảm giác ham muốn thôi thúc nàng. Nàng
đưa tay chạm vào người y, rồi bất thần rụt lại như phải bỏng. Má nàng
hồng lên, mạch đập loạn nhịp.
Có vẻ như y vẫn không hay biết.
Y ngủ thật rồi.
Bỗng chốc nàng chau mày, thấy không bằng lòng. Sao trong đêm tân hôn lại để y ngủ như vậy?
Nàng thở dài, đành nằm xuống bên cạnh y, đâu lưng về phía y. Nhìn y thêm chỉ khiến những cảm giác kia tiếp tục cháy, như thế thì nàng không ngủ
được.
Đêm khuya thanh vắng, tiếng thở đều đặn của y vẫn khiến nàng nóng ran.
Rồi y bất giác cựa mình, luồn tay qua eo nàng.
Nàng mở mắt, cảm giác kiến bò râm ran trong từng thớ thịt. Cảm giác đó khiến nàng không dám thở mạnh.
Y đang ngủ hay đã thức?
Hơi thở của y phả vào gáy nàng. Một nụ hôn nhẹ nhàng từ đằng sau khiến hơi thở của nàng bắt đầu gấp gáp.
Y vẫn còn thức.
Bàn tay to lớn của y từ từ cởi bỏ thắt lưng của nàng.
Nàng nuốt nước bọt, tim như muốn sổ tung khỏi lồng ngực, nàng biết cái gì đang đến.
Thắt lưng rơi xuống đất, y phục trên người nàng lơi lỏng hoàn toàn. Nàng vẫn nằm im, cố gắng thở đều để ngăn trống ngực đang thình thịch đập.
Y giúp nàng cởi bỏ hết y phục, chỉ còn lại chiếc yếm đào trên người. Lúc ấy y ôm lấy nàng từ phía sau. Khi lưng của nàng chạm vào ngực y, nàng
gần như không thể thở được nữa.
Y hôn nhẹ lên lưng nàng, cởi bỏ nốt nút thắt từ đằng sau cổ. Y luồn tay
ra đằng trước, đặt lên bộ ngực trần của nàng, nơi tim nàng đang đập
thình thịch. Sự ấm áp của đôi bàn tay y khiến cả người nàng nóng bừng
lên.
Y thì thầm vào tai nàng, rồi hôn nhẹ lên má nàng.
Bấy giờ nàng mới trở mình, nhìn thẳng vào khuôn mặt của y. Nàng chưa
từng muốn gần với y đến như vậy, chỉ muốn kéo y sát xuống hơn nữa… hơn
nữa.
Đôi môi của nàng như bỏng lên khi chạm vào môi y. Mùi cơ thể của y khiến nàng thấy lâng lâng. Làn da của y cọ sát vào cơ thể nàng như đang muốn
đốt cháy nàng vậy…
Lệ Kiều ôm lấy y…
Đôi mắt huyền từ từ khép lại. Lòng nàng tràn ngập nỗi lâng lâng khó tả.
Hai thân thể bắt đầu hoà nhập làm một. Thời khắc ấy, dù không một giọt
rượu trên môi, Lệ Kiều cũng thấy như say như mộng. Đôi má đào đỏ hồng
lên, e ấp núp dưới bóng tùng quân. Nhất khắc xuân tiêu trị thiên kim, Lệ Kiều không muốn phí hoài thêm chút nào nữa. Tình yêu không phải là thứ
nói hẳn lên thành lời mà phải tự mình cảm nhận.
Hồng lạp chiếu sáng tân phòng, dường như cũng biết ý mà tự vụt tắt. Ánh
trăng tò mò cũng ngần ngại mà giấu mình sau lớp mây dầy. Đêm dài nhiều
mộng, chỉ còn lại sự tình tự của đôi tân nhân.
***
« Nàng chạy mãi chạy mãi, có tiếng xào xạc của lá khô đuổi theo không ngớt.
Không khí nồng lên mùi tanh tưởi lợm giọng.
Nàng cắm đầu chạy, có tử thần đang đuổi theo phía sau.
Hốt hoảng, sợ hãi, cô độc.
Vấp ngã.
Chỉ sợ kẻ thù bắt kịp nàng »
Lệ Kiều bật dậy, người run lên. Một sự sợ hãi tột cùng xông thẳng lên óc nàng. Toàn thân nàng lạnh toát, hồn như muốn lìa khỏi xác.
Nàng co ro lại, thở hổn hển.
- Gặp ác mộng sao ?
Y hỏi bằng giọng quan tâm, dùng tay dịu dàng lau những giọt mồ hôi đang
lăn trên trán nàng. Nàng như người chết đuối vớ được cọc, hốt hoảng ôm
chặt lấy y, như sợ rằng y có thể biến mất bất cứ lúc nào.
Thấy nàng dáng vẻ kích động, y trấn an :
- Chỉ là mộng mị thôi mà. Có huynh ở đây, không có chuyện gì đâu.
Lệ Kiều không đáp, chỉ bám chặt lấy y. Tim nàng vẫn đập thình thịch vì
sợ, bây giờ chỉ có y mới đem lại cho nàng cảm giác an toàn.
Thái độ sợ hãi cực độ của Lệ Kiều khiến Miêu Lãm lo lắng. Y trầm ngâm.
Nỗi bất an trong lòng trào lên mỗi lúc một lớn. Có thực sự đó chỉ là một cơn ác mộng không ? Trời đ