
ảnh đúng là Lục Cơ Thực chụp chung với một
thiếu phụ, cô ấy giống người Quảng Đông, hay hình dáng như những cô gái ở vùng
Đông Nam Á nầy. Một tay cô ta ôm vào lưng Cơ Thực, trên tay Cơ Thực bồng một bé
gái trạc hai tuổi, trên tay của người thiếu phụ ấy bồng một bé trai chừng bốn
năm tháng. Bé trai giống Cơ Thực như đúc. Tấm ảnh này đủ chứng minh người thiếu
phụ ấy là vợ hoặc là bạn gái cùng sống chung với Cơ Thực tại Hương Cảng.
Tố Tố bị anh ta che mờ mắt, chẳng những không biết anh ta
đã có gia đình, mà thậm chí có đến cả bè con cái. Nàng hết lòng yêu chàng, vì
chàng mà sanh bịnh, đến gần biến thành loạn trí.
Nàng vẫn một lòng yêu mê mệt Cơ Thực, không hề nghi ngờ
chàng là một tên gạt gẫm ái tình. Nàng xem bức ảnh này, nên thương tâm mà ngất
xỉu.
Tâm thần Phi dao động, bực tức và khó chịu. Chàng hận vì
không thể xé nát tấm ảnh của tên lừa dối tình yêu. Tinh thần Tố Tố vô cùng suy
yếu, đôi mắt như thất thần nhìn chòng chọc vào Phị Phú còn ngồi cạnh bên, nàng
thoáng nhìn Phú, môi nàng run lên như muốn nói điều gì. Phi đậy chiếc va ly lại,
bước đến bên giường khẽ gọi:
- Tố Tố!
Môi nàng lại rung động, lần này nàng nói rất nhỏ:
- Bỏ nó đi!
- Cái gì mà bỏ đi?
Phú như hiểu ý, chỉ vào chiếc va ly, nàng gật đầu
nói:
- Em không muốn thấy nó nữa.
Tuy nàng nói rất nhỏ, nhưng dường như dùng hết sức mình.
Nói xong, nàng thở hổn hển tỏ ra rất mệt nhọc.
Phi bước đến xách chiếc va ly vụt ra ngoài cửa. Phú nhè
nhẹ bắt mạch tay nàng, giọng êm dịu:
- Tố Tố, cô đừng quá xúc động, nên nghỉ ngơi thì tốt
hơn.
Nàng không trả lời, từ từ khép đôi mắt lại. Phi bước đến
bên giường đứng lặng lẽ nhìn nàng. Phú chỉ vào chiếc đồng hồ trên tay nói.
- Giờ khắc của nhà ngươi đã đến rồi.
Phi rất khó xử, trước bịnh trạng Tố Tố thế này, chàng
không thể bỏ ra đi, rời khỏi nàng thì chàng không được yên lòng. Nhưng không thể
lưu lại đây được, chàng cũng không thể thất hứa với Bân Bân.
Phi nghĩ nên giải thích việc mình sắp ra đi. Nhưng chàng
mở miệng chẳng ra lời, vấn đề rất giản dị, chàng chỉ nói là có hẹn cùng Bân Bân
nên phải ra đi tuy nhiên không biết lý do nào, trước mặt Tố Tố chàng khó nói ra
tên Bân Bân? Sau cùng, nàng kêu lên:
- Anh Phi!
- Cô muốn nói gì?
Nàng đưa hai tay ra, Phi bước nhanh đến, nhè nhẹ nắm lấy
đôi bàn tay lạnh của nàng. Nàng nói khẽ:
- Tôi sợ quá, anh đừng đi.
Sau cùng chàng gật đầu, đôi bàn tay nàng vẫn nắm chặt tay
Phi, và nhắm nghiền đôi mắt lại. Tinh thần Phi rất rối loạn, Phú dùng đôi mắt
thúc giục Phị Chàng vẫn biết, nếu mình không đi thì Bân Bân sẽ giận, nhưng đến
chừng đó chàng sẽ có lời giải thích, nếu chàng rời nơi đây, rủi Tố Tố có bề nào
thì lương tâm cắn rứt, sau cùng chàng nhìn Phú khẽ đáp:
- Anh đi giúp tôi được không?
Phú sững sờ giây lát, sau đó vẫn tiếp tục nói:
- Nhà người nên xét kỹ, tại đây không thể nói lớn...
- Tôi không thể rời nàng được, anh nên thay tôi và tìm lời
uyển chuyển nói giúp. Nếu có gì...
Phi nói đến đây rồi ngừng lại, dùng miệng ra dấu cho Phú
biết nàng đang cần Phi, nếu Phi ra đi chưa biết tình thế ra sao? Bởi tim nàng đã
quá đau khổ, có thể đi đến tự sát. Phi lưu lại đây, Phú được yên lòng hơn. Nghĩ
vậy, Phú quyết định ra đi. Chàng gật đầu khẽ đáp:
- Mình đi trước, chừng nào thấy êm mi sẽ ra đi
sau...
Phi hiểu lời Phú đã dặn. Phú không giã biệt Tố Tố, chỉ nói
xong bèn ra đi êm. Trong phòng lặng lẽ không một tiếng động. Giây lát sau, nghe
tiếng mô tô nổ vang rồi xa dần.
Trong phòng trở lại yên lặng nặng nề, nàng vẫn nhắm nghiền
đôi mắt, sắc mặt xanh xao, Phi vẫn ngồi yên như canh chừng, hơi thở nàng rất
nhỏ, Phi và Phú nói chuyện với nhau mà nàng vẫn lặng yên như không nghe chi cả.
Nàng vẫn nằm ngay bất động...
Thời khắc qua mau, ngoài cửa sổ bóng tối bao trùm lên vạn
vật. Chàng xem đồng hồ tay đã bẩy giờ mười phút. Phi thầm nghĩ, có lẽ bây giờ
Phú đang tiếp chuyện với Bân Bân. Tố Tố như đã ngủ. Đôi bàn tay chàng nắm tay
nàng vẫn tê buốt, nhưng không dám rụt tay lại, chỉ sợ nàng giật mình. Bây giờ
chàng cảm thấy tay nàng đã ấm dần.
Giây lát sau, chàng nghe bên ngoài có tiếng xe hơi rồ gạ
Chàng cho rằng không phải Hùng xưởng trưởng, thì cũng là bà Hùng đã về. Chàng
hơi yên lòng. Trời đã tối không thể một mình ngồi cạnh bên nàng. Nghĩ đến đây
chàng nhè nhẹ buông tay Tố Tố ra, nàng vẫn nằm yên, chàng đứng dậy, nhẹ gót bước
ra cửa phòng. Nhìn thấy chiếc va ly khi nãy hãy còn nằm đây, thuận tay chàng
xách nó đem xuống lầu.
Nghe tiếng xe hơi ngừng ngay trước cửa, sau đó có tiếng
chân bước gấp rút vào nhà, nghe bước chân nặng nề, chắc chắn là Hùng xưởng
trưởng. Đúng là Hùng xưởng trưởng đã về đến, bởi
khi dùng cơm tối tại nhà hàng, ông tiếp được điện thoại của cơ xưởng. Sau khi
lão hướng dẫn ký giả đến xem qua cơ xưởng, bèn hợp với Khưu viện trưởng rước các
ký giả đi Đài Bắc dùng cơm chiều. Khi ông ta vừa ngồi xuống thì có điện thoại
cho lão hay, tại nhà lão có chuyện gấp. Lão vẫn tưởng là bà vợ, nhưng khi nghe
kỹ thì lại là Tố Tố. Trong điện thoại còn nói rõ, đã có nhờ Phi đến lo
giúp.
Nghe xong, lão H