
ú:
- Tố Tố lại ngất xỉu nữa, anh đưa giùm tôi đi!
Phú kinh ngạc hỏi:
- Tại sao xẩy ra vậy?
- Mình cũng không biết, nhà chỉ có một mình A Kim thôi.
Chúng ta đèo mô tô đi nè.
- Được, chờ chút đi. Mình đem xe ra, Phi sắm sửa dụng cụ
thuốc men mang theo.
Phi đèo phía sau, Phú lái mô tô chạy nổ vang trên công lộ.
Lòng Phi nóng nẩy như lửa đốt, chắc chắn sau khi bọn Trương Lập Dân về rồi, nàng
ngất xỉu chớ không gì khác. Chàng rất ăn năn, phải chi chàng hẹn giờ khác để
cùng đi với bọn Trương Lập Dân thì đâu có sanh ra phiền lụy thế này.
Phi không biết Trương Lập Dân đã nói gì? Nếu có chàng đi
thì xem phản ứng của nàng mà kịp thời chận lời họ lại. Sự thật, Trương Lập Dân
không nói gì có thể làm nàng đến phải kích thích, vì Cao Gia Toàn đã dặn trước
phải chú ý phản ứng của Tố Tố, nên Dân không hề nói ra những điểm gì có vẻ bi
thương. Dân chỉ nói phớt qua sự sinh hoạt của Lục Cơ Thực lúc còn sống và những
sự kiện hiện tại.
Tố Tố cũng theo dõi từng lời nói của Trương Lập Dân, nàng
tùy lúc chen vào một ít lời thôi. Đồng thời nàng châm cà phê mà đãi khách, sau
cùng Trương Lập Dân nói:
- Cô Tố Tố, tôi rất vui vẻ được thăm cô, hy vọng được phục
vụ cô, nếu sau này có chuyện chi cần, xin cô cho hay, chúng tôi sẽ đến giúp cô
ngaỵ Tôi có mang theo chiếc va ly của Cơ Thực, đó là di vật duy nhất của anh ấy.
Chiếc va ly này tôi xét thấy chỉ có cô là người xứng đáng giữ nó làm kỷ niệm,
nên tôi giao nó lại cho cô.
Tố Tố nhìn chiếc va ly ứa nước mắt nói:
- Anh Dân, tôi vô cùng cảm ơn anh, giữa tình bạn chẳng
những anh đối với Cơ Thực rất tốt, mà anh đối xử với tôi cũng đẹp. Anh có xem
trong va li nầy đựng những vật gì không?
- Chẳng những tôi không biết, mà chắc rằng không ai biết
trong ấy đựng những gì. Bởi vì chiếc va ly này để trong chiếc rương lớn của tôi,
người ngoài cho nó là của tôi. Do đó, khi Cơ Thực chết rồi, không ai mở nó ra.
Lúc tôi xuất viện, công ty có đem những gì còn lại trao cho tôi, trong ấy có mấy
chiếc chìa khóa của Cơ Thực. Tôi muốn mở ra xem trong chiếc va ly đựng những gì,
nhưng xét thấy, người duy nhất có quyền mở nó ra là cô.
Tố Tố tiếp lấy xâu chìa khóa, tâm trạng nàng xem ra rất
nghiêm trọng:
- Cám ơn anh, theo ý tôi, nếu trong chiếc va ly nầy có vật
gì quí báu đều thuộc về bạn bè của anh Cơ Thực...
Dân lắc đầu nói:
- Tôi nghĩ, trong ấy chắc không có gì quý báu, nếu có, là
của anh ấy mua tặng cho cô.
- Hiện giờ chúng ta có đủ mặt tại đây, nên mở nó ra cho ba
người cùng xem trong ấy đựng những gì?
- Không nên, anh Cao Gia Toàn phải đến gấp tại phi trường.
Tôi vô cùng biết ơn cô, bây giờ chúng tôi phải đi, xin hẹn gặp lại.
Tố Tố biết công tác của họ cần đi, khó mà cầm giữ lại.
Nàng đưa khác ra cửa, hai người lên xe xong, nàng trở vào trong bảo A Kim mang
chiếc va ly lên phòng. Nhìn chiếc va ly và tra chìa khóa vào, nhưng nàng không
đủ can đảm mà mở nó ra. Nàng không biết trong ấy đựng những gì, nhưng bất cứ vật
gì đi nữa, nàng nhìn thấy nó cũng vẫn xúc động thương tâm. Do đó, nàng không có
can đảm mở nó ra.
Nhưng, nàng không muốn để cho ai mở nó, bởi Trương Lập Dân
đã nói, nàng mới là người xứng đáng mở nó ra, cũng như đáng giữ chiếc va ly này.
Nàng ngồi suy nghĩ rất lâu, hình ảnh của Cơ Thực hiện lên trong đầu óc rất rõ.
Sau cùng nàng cố gắng tra chìa khóa vào mở chiếc va ly ra.
Trong chiếc va ly đồ đạc rất rối loạn, không có vật gì quý
báu. Chỉ có vài cái huy chương không quân, bằng danh dự, một vài tấm ảnh, hình
dáng hiên ngang trong bộ quân phục. Có những tấm ảnh mặc áo phi hành sắp lên phi
cơ.
Xem qua mấy tấm ảnh, khiến cho nàng cảm nhớ lại hình ảnh
thật của chàng. Sau cùng, nàng lục lạo vào một góc chiếc va li thấy một xấp bao
thợ Nhưng không phải là thơ của nàng gởi cho chàng. Nàng lấy ra một bao thư xem
thử, thư ấy từ Hương Cảng gởi sang, chữ viết rất mềm mại, xinh xắn. Mới trông
vào thì biết là tuồng chữ của phái nữ.
Nàng chần chờ không dám xem thư, chỉ đếm thử tất cả trên
ba mươi phong, tất cả đều do tuồng chữ một người viết, cũng từ một địa chỉ gởi
đi. Lòng nàng tỏ ra ngờ vực. Ai lại gởi thư cho chàng quá nhiều vậy?
Từ trước nàng chưa nghe chàng nói có thân nhân ở Hương
Cảng, tại sao lại có nhiều thư gởi cho chàng? Nàng quyết định mở một lá ra xem.
Xem xong lá thư, thân hình nàng run run muốn xỉu, sắc mặt xanh xao, nàng lại xé
ra một phong thư nữa, trong bì thư này có một tấm ảnh khi nhìn kỹ bức ảnh, nàng
không thể chịu đựng hơn nưa, bèn té xỉu xuống sàn ván.
A Kim vừa đến bên ngoài, nghe Tố Tố kêu lên một tiếng, sau
đó nghe tiếng thân người ngã xuống ván, cô ta lập tức xô cửa chạy vào, nhìn thấy
Tố Tố nằm bất tỉnh trên sàn. Cô ta lập tức bồng lên giường, và sau đó gọi điện
thoại đến cho Phi...
Phú chở Phi đến nơi, cả hai cùng chạy vào nhà, sau khi
nghe A Kim tường thuật, Phú có nhiều kinh nghiệm, chàng lập tức thăm mạch cho
nàng và chích một mũi thuốc cấp cứu. Sau khi Phi nghe A Kim tường thuật đại
khái, chàng không xem chiếc va ly gây ra đại họa này, mà chỉ xem lá thơ của nàng
đang xem dang dở. Phi nhìn thấy tấm