
àng rất lo lắng. Chàng lại nhớ đến vấn đề cô họ Vương tự sát tại bịnh viện. Chàng hỏi nhanh:
- Cô có hỏi tìm tôi có chuyện gì không?
- Họ chỉ nói, khi tìm gặp ông sẽ điện thoại cho họ biết. Theo ý trong điện thoại, dường như cô Tố Tố đã xẩy ra việc gì đó.
- Được rồi, phiền cô gọi điện thoại cho nhà Tố Tố biết.
- Xin ông gọi thì tiện hơn tôi.
Phi quay số điện thoại viễn tín để gọi nhà Tố Tố. Người tiếp chuyện là bà Hùng, khi bà nghe đến tiếng Phi, bà tỏ vẻ khẩn cấp:
- Dịch Phi đó hả? Không biết Tố Tố đi đâu mà tìm không ra, chúng tôi gọi điện thoại hỏi thăm cậu đây...
Nghe đến đây, Phi hết lo Tố Tố tự sát, chàng hỏi:
- Thưa bác, đừng lo lắm, tôi sẽ đi tìm Tố Tố, xin bác cho biết cô Tố Tố ra đi từ lúc nào?
- Vào khoảng hơn sáu giờ, tôi sai A Kim gọi nó xuống lầu dùng cơm, A Kim nói, nó đi ra ngoài ngoạn cảnh. Đi tìm những nơi gần đây mà không gặp. Lão Vương cũng đi tìm, nhưng sau cùng hỏi một tiệm nước gần bên đường, họ nói thấy Tố Tố lên một chiếc xe taxi, chạy về hướng Đài Bắc.
- Rồi lão Vưong có đi tìm tiếp không?
- Tôi có sai lão Vương chạy xe đi tìm, nhưng đến giờ chưa thấy về. Trước đây một tiếng đồng hồ, lão Vương có gọi điện thoại về, ông ta nói đã tìm các nơi quen thuộc cũng không gặp được Tố Tố. Ngặt một nỗi ba của nó cũng không có tại nhà...
- Xin bác chớ lo, cháu sẽ đi tìm ngay bây giờ, cháu tin rằng sẽ tìm được.
- Tôi cũng nghĩ như vậy, chỉ có cậu mới biết những nơi Tố Tố nó thích đến, xin phiền cậu lo giúp.
- Xin bác đừng lo lắm, nhất định cháu sẽ dắt Tố Tố về.
- Cám ơn cậu.
Phi buông điện thoại xuống, chàng cảm thấy lo lắng. Nếu Tố Tố một mình lái xe đi thì có mục phiêu của chiếc xe nên dễ nhìn. Đằng này nàng chỉ ra đi một mình lẫn trong hằng vạn người, biết nàng đi đâu? Muốn tìm ra nàng chẳng khác nào xuống biển mò kim?
Nhưng chàng không thể thối thoát được, bởi đã hứa đi tìm nàng, hơn nữa gia đình nàng chỉ hy vọng vào chàng.
Chàng trở lại bàn, ba người kia đều chú ý trông chàng.
Bân Bân nhìn chàng hỏi:
- Ai gọi điện thoại mà anh nói chuyện lâu dữ vậy?
Nghe nàng hỏi, Phi quyết định không nên nói thật cho mọi người biết, bởi bọn họ không thể giúp đỡ gì được chàng. Nếu chàng cùng bọn họ đi tìm, nếu gặp được Tố Tố chắc chắn nàng không vui lòng. Nhưng không nói rõ thì họ chẳng yên lòng, nghĩ thế nên chàng tìm cách nói dối cho họ yên tâm ở lại đây du ngoạn, sau đó chàng nhờ Phú đưa họ về, được như thế chàng mới yên lòng mà đi tìm Tố Tố, chàng nói:
- Tại y viện gọi đến, có việc cần tôi gấp.
- Việc gì mà gấp lắm vậy? Bây giờ chúng ta phải ra về sao?
Phú tiếp lời giải thích:
- Tại y viện thường xẩy ra chuyện này lắm.
- Thời gian gấp lắm, tôi phải đi liền, mấy người vẫn ở lại đây xem tiếp những tiết mục haỵ Nếu tôi không trở lại kịp, phiền anh Phú đưa hai cô ra về.
- Được rồi.
Phú gật đầu đồng ý. Chẳng những chàng rất thích phục vụ hai nàng, mà cũng tuân theo lời Phi ngầm nhờ chàng.
Nhưng đột nhiên Bân Bân nói:
- Nếu vậy chúng ta cùng nhau về nè.
Phi không ngờ lại có biến chuyển như thế, chàng rất ăn năn việc nói dối của mình. Sự thực, nếu Phi đi rồi thì họ không còn thích thú gì mà ngồi lại đây để thưởng thức nữa.
Nhưng chàng nhờ Phú giải vây:
- Cô Bân Bân, còn sớm mà, những tiết mục hấp dẫn đến mười một giờ mới khởi diễn. Không mấy khi hai cô cùng xem, nên ngồi nán lại giây lát nữa đi.
Rốt cuộc Bân Bân phải đồng ý, Phi lại nói nhỏ vào tai nàng:
- Bân Bân, ngày mai anh sẽ nói rõ cho em nghe, bây giờ thì gấp lắm rồi, anh phải đi.
Chàng vội vã ra cửa nhà hàng, gió đêm nhẹ thổi, chàng cảm thấy lạnh. Phi gọi một chiếc taxi lại, tuy bước lên xe nhưng chưa quyết định phải đi đâu. Chàng đóng mạnh cửa xe, người tài xế hỏi chàng đi đâu, chàng như suy nghĩ, nhưng chưa suy nghĩ phải đi đâu, chỉ thuận miệng nói:
- Đi Bích Đàm!
Người tài xế nhìn vào kính chiếu hậu, đoạn nhấn ga cho xe chạy. Khi ngồi tề tĩnh, chàng nghĩ ra tại sao mình lại bảo xe chạy đi Bích Đàm? Giờ này Tố Tố đi Bích Đàm làm gì? Chàng nghĩ đến vấn đề cô họ Vương tự sát, nên không lạnh mà thấy run. Nếu Tố Tố đến Bích Đàm mà tự vận, bây giờ chàng đi đến đó cũng không còn kịp.
Khi Phi nói chuyện trong điện thoại với bà Hùng chàng quên hỏi bà, Tố Tố ra đi có viết thư để lại hay có vật gì khác lạ không? Nhưng, chàng nghĩ không nên hỏi điều đó, cũng như không nên gây cho bà Hùng lo sợ. Nếu gây cho bịnh tình của bà trở lại thì vô cùng nguy hiểm. Đã đi Bích Đàm thì cứ việc đến đó xem, ngoài nơi này ra chàng chưa biết phải tìm địa điểm thứ hai nào khác nữa.
Xe đến Tân Điếm, Phi bảo tài xế lái xe ra bờ sông, chàng xuống xe trả tiền cho tài xế. Không biết ông ta vì việc làm ăn hay là thấy đêm khuya có người đến Bích Đàm là nghi mưu toan tìm cái chết? Lão tài xế đếm tiền xong bèn hỏi:
- Tôi có thể neo xe đây chờ ông hay không?
- Cám ơn ông, không cần thiết lắm, sợ Ông chờ lâu.
Lão tài xế nói lại:
- Không sao đâu, tôi có thể chờ giây lát.
Phi trông vào sắc diện của ông ta thoáng thấy vẻ nghi ngờ, chàng cười cười nói:
- Tôi đến đây tìm một người bạn, phải đi đến Lạc Viên phía bên kia, nếu không gặp người bạn ấy thì